Gần tối, Tô Đan Hồng đẩy Nhân Nhân và Tề Tề đến vườn trái cây, đem hai đứa nhỏ giao cho mẹ Quý trông giùm cô, còn cô đi đến ngọn núi kế bên tìm Quý Kiến Quân.
Mẹ Quý nhìn thấy cô đem theo một cái ấm nhỏ, trong lòng cũng hiểu rõ, không nói nhiều lời mà đồng ý với cô, còn nói cô không cần lo lắng mà vội vàng trở về, cứ đợi Kiến Quân rồi cả hai cùng nhau trở lại đây cũng không muộn.
Tô Đan Hồng mỉm cười, xem như ngầm đồng ý.
Đi đến ngọn đồi bên cạnh, nhìn thấy Quý Kiến Quân vẫn còn vội vàng, hiện tại chỉ mới bốn giờ ba mươi, hơn nữa vì đang trong khoảng thời gian lập xuân, cho nên trời chậm tối, nhưng anh cũng không đòi hỏi nhiều chỉ để cho Dương Ái Sâm, Hồ Kiến Quốc và Vương Đại Cương, ba người bọn họ trồng một nửa số cây ăn trái mà anh đã đem đến đây vào lúc sáng, để lại một nửa cho buổi sáng hôm sau làm là được.
Ba người đàn ông cao lớn nên giải quyết vấn đề đó rất nhanh, cây giống trên núi này chỉ mới hai ngày đã có thể nhổ bỏ gần xong hết.
Nếu người dân trong thôn muốn những cây con ăn quả đã bị loại bỏ này, vậy thì cũng có thể đến đây lấy nhưng không được lấy quá nhiều, một người chỉ có thể lấy hai hoặc ba cây, người dân trong thôn đều vui cười xem như là được hưởng được chút lợi.
Nếu như trồng cây con này ở sân sau nhà, nó có thể phát triển nhưng chỉ hơi lâu, nhưng khi nó đã phát triển rồi thì cũng có trái cây để người trong nhà ăn, chẳng phải là đã được hưởng chút lợi sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT