"Tiểu nhân ở Tiết gia nhiều năm, biết không ít chuyện," Vương Tam Quế nói tiếp.
Người gác cổng vốn dĩ không phải là gia nhân của Tiết gia. Hồi trẻ, hắn chỉ là một tên lưu manh nông thôn, chuyên trộm cắp vặt, khét tiếng là kẻ bất lương.
"Người gác cổng ấy không con không cái, lại già nua, ánh mắt lúc nào cũng đảo như rang lạc, ai cũng ghét bỏ. Thôn dân quanh vùng đều từng bị hắn trộm qua, nên chẳng ai đồng cảm với hắn."
Năm ấy, lão gia của Tiết gia vì thấy hắn già cả khốn khổ, tâm địa lương thiện nên mới đưa hắn về, cho làm kẻ gác cổng, lâu lâu sai chạy chân.
"Thế nhưng lão nhân ấy không biết cảm kích, ngược lại thường xuyên kiếm cớ đòi tiền của khách khứa đến nhà."
Không cho tiền thì hắn không thèm thông truyền, hành xử chẳng khác nào một kẻ ăn xin. Điều này làm mất mặt Tiết gia, danh tiếng bị bàn ra tán vào khắp Cô Tô.
"Hơn thế nữa, Tiết gia lại thường xuyên bị mất vặt, từ đồ đạc nhỏ nhặt đến những vật có giá trị. Dân gian vẫn nói 'kẻ trộm ở ngay trong nhà', khiến phu nhân và lão gia không ít lần vì chuyện này mà cãi vã."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play