Thoạt đầu, bọn nha hoàn và bà tử chỉ nghĩ vì cái đầu trọc của mình mà bị chú ý, trong lòng ít nhiều cũng thấy ngượng. Nhưng một lúc sau, những đại nương kia lại bàn bạc, rồi móc tiền túi, mua một loạt màn thầu từ quầy bên cạnh, nhét hết vào rổ của các nàng.
"Người ta nói rằng, người xuất gia thì không nên ăn đồ mặn!"
Nha hoàn nói đến đây, giọng đã nghẹn lại, khuôn mặt đầy vẻ tủi thân. Chợ phiên hôm ấy, người qua kẻ lại đều nghĩ bọn họ là ni cô xuống núi hóa duyên, nên mới bố thí như vậy.
Vệ Thiên Thiên đứng đó không nói nổi lời nào: "..."
Nếu không phải trên đầu nàng cũng trọc lốc, hẳn nàng đã đứng bên cười nhạo đám nha hoàn này rồi. Nhưng giờ đây, nàng chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị trộn lẫn, vừa tức giận vừa nhục nhã.
Ánh mắt nàng bất giác nhìn về phía Lục Cảnh Chi và Tần Tình đang dắt theo hai đứa nhỏ, hòa thuận dạo chơi giữa chợ phiên. Cảnh tượng ấy khiến nàng bỗng chốc thấy ủy khuất đến tột độ, nước mắt trào ra không kìm được, khóc rống thất thanh.
Đại tẩu Tôn thị đứng phía sau, lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT