Sắc mặt Cam Tử Duệ trắng bệch, vẻ mặt chột dạ vì bị vạch trần. Gương mặt vốn chính trực kia bỗng chốc vặn vẹo, như thể lười biếng không muốn ngụy trang nữa, hắn trừng mắt nhìn Thích Chanh Vũ nói: “Ta cố ý thì sao? Tu vi của ngươi vốn là do ta dạy, ta thu hồi lại có gì là không được?” Tay Thích Chanh Vũ siết chặt hơn, ẩn ẩn có máu rỉ ra từ lòng bàn tay.
Ánh mắt Cam Tử Duệ lại càng lúc càng sắc bén, ẩn chứa một tia điên cuồng: “Năm đó ta có lòng tốt thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi lại không biết dựa vào thủ đoạn gì, chỉ trăm năm đã vọng tưởng kết Anh. Ta phải mất ba trăm năm mới tu luyện đến Kim Đan Đại Viên Mãn, ngươi dựa vào đâu mà đi trước ta?”
Cô Nguyệt cau mày thật chặt, thì ra chỉ là ghen tị, ghen tị đệ tử của mình quá lợi hại, và vượt qua sư phụ, cho nên mới muốn hủy hoại nàng. Người này bị thần kinh sao?
“Ban đầu ta chỉ muốn phế bỏ tu vi của ngươi thôi.” Hắn càng nói càng cay nghiệt, ánh mắt dường như muốn lột một lớp da trên người đối diện, “Nhưng không ngờ, ngươi lại đi quyến rũ Ngọc Đỉnh. Ngươi là cái thứ gì, chẳng qua là một đứa ăn mày ta nhặt về, cũng xứng ở bên cạnh hắn sao?”
Ôi! Có chuyện hay đây!
“Ngươi biết vì sao ta lại đặt tên cho ngươi là Chanh Vũ không? Chanh Vũ, Thừa Vũ, tức là chịu đựng ân trạch mưa móc, chẳng phải đó chính là số phận của thể chất thuần âm như ngươi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play