Cố Thiên Phàm cứ như dính keo 502 vào người Tô Lê vậy. Chốc lát không gặp là lại dính lấy cô, sờ mó chỗ này, nắn bóp chỗ kia. Đôi khi Tô Lê còn nghi ngờ không biết anh có bị chứng thèm khát tiếp xúc da thịt không nữa.
Ngay cả buổi tối lúc ngủ cũng bị anh quấn lấy một lúc lâu, Tô Lê bị làm phiền còn véo anh hai cái, Cố Thiên Phàm bị véo mấy cái cũng không giận, sờ chỗ bị véo cười vui vẻ, còn muốn tiếp tục tới gần vợ.
Cuộc sống như vậy kéo dài khoảng hai tháng, Cố Thiên Phàm nhiều nhất cũng chỉ dám ôm hôn Tô Lê, không dám tiến thêm một bước, bác sĩ nói, nhất định phải chờ cơ thể hoàn toàn khôi phục, nếu không sẽ còn tổn thương hơn cả lúc sinh con.
Hôm nay Cố Thiên Phàm nói anh phải đi công tác xử lý một số việc, khoảng một tuần mới có thể trở về, trước khi đi còn ôm Tô Lê vào lòng hôn một hồi lâu:
“Ngoan ngoãn chờ anh về.”
Kết quả Cố Thiên Phàm đi một tuần, Tô Lê phát hiện mình thật sự chưa từng nhớ anh như vậy, chẳng lẽ mình cũng bị anh lây rồi? Không gặp anh một lúc đã thấy nhớ?
Một tuần sau, Cố Thiên Phàm mở cửa, Tô Lê nhào tới ôm chầm lấy anh:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT