Ông cụ Nhậm cau mày, thở dài:
“Bố ăn không nổi, dọn đi.”
Mọi người lại im lặng, mắt ông cụ đỏ hoe:
“Chỉ cần nghĩ đến con bé, lòng bố như dao cắt, đứa trẻ tốt như vậy, sao lại gặp phải chuyện này chứ?”
An Chi cũng không biết nên nói gì, an ủi sao? An ủi ông cụ rằng không sao đâu, sớm muộn gì cô cũng tỉnh lại, bản thân bà còn không chắc chắn, sao có thể nói ra được?
“Khi nào chị Tiểu Lê tỉnh lại vậy? Con nhớ chị ấy quá!”
Nhậm Ức An còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện như vậy, nói rồi bật khóc. An Chi vội vàng kéo con trai lại gần, nhỏ giọng an ủi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT