Hai người vẫn đang ôm nhau, chưa kịp tách ra thì đã nghe thấy giọng nói oang oang đặc trưng của Lưu phu nhân:
“Ôi chao! Con gái nhà ai mà lại lén lút hú hí với đàn ông ở chỗ tối tăm thế này! Tưởng nhà người ta là nhà nghỉ à? Nhìn hai người ôm nhau chặt thế kia, không biết xấu hổ à? Tôi thấy xấu hổ thay cho hai người đấy!”
“Đúng đấy, vừa bật đèn lên tôi giật cả mình. Con gái nhà lành ai lại đi ôm ấp với đàn ông ở đây vào lúc tối trời thế này? Không có nhà hay sao mà làm bẩn mắt người khác thế?”
Lý Bảo Châu lúc này vô cùng hoảng sợ, bám chặt lấy quần áo người đàn ông không dám buông tay, đương nhiên cũng không dám để lộ mặt mình ra cho người khác nhìn thấy. Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải tình huống này:
“Cố tiên sinh, Cố tiên sinh, ngài phải giúp tôi, ngài không thể để họ bôi nhọ tôi như vậy! Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, tôi còn mặt mũi nào gặp ai nữa!”
Đúng lúc này, Lý Bảo Châu nghe thấy giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống, chậm rãi nói ra một câu khiến cô như rơi xuống vực thẳm:
“Cố tiên sinh? Cố tiên sinh nào? Tôi họ Lưu!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play