Cố Thiên Phàm đứng dậy chuẩn bị rời đi, khi sắp đẩy cửa ra ngoài, anh thản nhiên nói:
“Cô ấy nhờ tôi chuyển lời đến ông, có những thứ đã bỏ lỡ là mất nhau. Nếu lúc cần nhất mà không xuất hiện, thì sau này cũng không cần xuất hiện nữa. Từ hôm nay hãy coi nhau như người dưng, như vậy tốt cho cả hai.”
Nói xong, Cố Thiên Phàm rời khỏi phòng khách, đóng cửa lại.
Lâm Hoài Viễn vẫn ngồi im bất động, nhưng sống lưng luôn thẳng tắp giờ đây đã cụp xuống, toàn thân như bị rút hết sinh lực, trông già đi hẳn vài tuổi. Ông đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất trên đời này, cả đời cũng không thể nào bù đắp được nữa, bởi vì con gái ông không cần sự bù đắp và lời xin lỗi của họ nữa.
Họ đã bỏ lỡ hai mươi năm cuộc đời của cô, từ nay về sau như người dưng nước lã, đã bỏ lỡ cả đời của cô.
Nỗi đau xé lòng đến tột cùng, Lâm Hoài Viễn không thể kìm nén được nữa, bật khóc nức nở. Người đàn ông nho nhã, hòa nhã suốt nửa đời người, cuối cùng cũng đánh mất phong độ.
“Anh đi gặp ông ta rồi à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play