“Lê Lê, có thể hơi đau một chút, em cố chịu nhé.”
Cố Thiên Phàm kiểm tra kỹ vết thương trên tay Tô Lê xem còn mảnh vỡ nào không, rồi cẩn thận lau sạch bột sứ và mảnh gỗ đũa, sau đó mới lấy bông tẩm cồn i-ốt nhẹ nhàng lau lòng bàn tay cô, vừa lau vừa thổi nhẹ:
“Đau không?”
Tô Lê không đáp, từ lúc bẻ gãy đũa, đập vỡ bát, cô cứ ngồi im lặng như vậy, không nói năng gì, trên mặt cũng không chút biểu cảm, ngay cả trong mắt cũng không còn cảm xúc, trông như một con búp bê vô hồn.
Cố Thiên Phàm băng bó xong vết thương cho cô, nhìn thấy cô như vậy, vừa xót xa vừa tự trách, anh ôm chặt cô vào lòng:
“Đều tại anh, anh đã không suy nghĩ chu toàn. Anh nghĩ chuyện này em nên là người đầu tiên biết. Anh phát hiện ra Lâm Hoài Viễn đang điều tra em, anh tưởng ông ta muốn làm hại em, nhưng không ngờ sự việc lại như thế này. Đừng tự làm khổ mình vì lỗi lầm của người khác, trong chuyện này em mới là người vô tội nhất.”
Giọng Tô Lê u ám, thở dài: “Phải, em và cô ấy mới là người vô tội nhất...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play