Mang theo cơn giận, Lâm Hoài Viễn lái xe rất nhanh, gần như phóng một mạch về nhà. Xuống xe, ông đóng sầm cửa lại, mặt mày âm trầm đi vào nhà, chưa kịp đẩy cửa đã nghe thấy tiếng khóc lóc của Lâm Bảo Châu bên trong:
“Con không cần biết, mẹ phải nghĩ cách giúp con, Tô Lê kia quá đáng ghét, cô ta dám bẻ gãy ngón tay con ngay trước mặt mẹ, còn mắng chúng ta, mẹ không thể cứ bỏ qua như vậy được!”
Nghe vậy, Lâm Hoài Viễn dừng bước, lặng lẽ đứng ở cửa nghe cuộc trò chuyện giữa Lý Nhàn Nguyệt và Lâm Bảo Châu rồi ông nghe thấy giọng nói bất lực của Lý Nhàn Nguyệt:
“Bảo bối, mẹ biết Tô Lê kia rất kiêu ngạo, nhưng tình hình hiện tại có chút vượt ngoài dự đoán của chúng ta, mẹ đã cho người đi điều tra rồi, Tô Lê này chúng ta không động vào được, cả nhà họ Nhậm lẫn nhà họ Cố đều rất coi trọng cô ta, không ngờ con nhỏ mồ côi không cha không mẹ này lại có bản lĩnh như vậy, có thể lấy lòng được cả hai nhà đó, ngay cả người thừa kế chính thức cũng bị qua mặt, cho cô ta nhiều thứ như vậy, mẹ thật không hiểu cô ta có bản lĩnh gì.”
“Vậy là chúng ta không làm gì được cô ta sao mẹ? Bây giờ cô ta đã kiêu ngạo như vậy rồi, nếu như mẹ nói, để cô ta gả vào nhà họ Cố, vậy chẳng phải chúng ta sẽ phải nhìn cái bản mặt đáng ghét đó mãi sao? Con không muốn!”
“Cho nên mẹ mới bảo con phải nhanh chân lên. Hai ngày nữa, Cố tiên sinh sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi khách khứa ở Thanh Lam Cư, mẹ tốn không ít công sức mới lấy được một tấm thiệp mời, đến lúc đó mẹ sẽ dẫn con đi, ăn mặc thật đẹp cho con, cố gắng để con có thể thu hút Cố tiên sinh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đến lúc đó, Tô Lê mất đi chỗ dựa lớn như vậy, cơ hội của chúng ta sẽ đến...”
“Rầm!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT