Thế nhưng, từ lúc chúng đi theo Tô Lê vào con hẻm cụt này thì nên nghĩ đến, sẽ không có ai đến cứu Tô Lê lúc đó, cũng sẽ không có ai đến cứu chúng bây giờ, phải không?
Đợi đến khi tiếng động trong hẻm nhỏ dần yếu đi, Tô Lê ghê tởm lau máu trên tay, nhìn quần áo dính đầy máu của mình:
“Đây là bộ quần áo tôi thích nhất, giờ dính máu bẩn của các người, các người nói xem, phải làm sao đây?”
Những tên khác đều đã tắt thở, chỉ còn lại tên lúc đầu nói hôm nay vớ bở còn thoi thóp, cầu xin tha thứ:
“Tôi... Tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi lần này, tôi thật sự không muốn chết! Lần sau tôi không dám nữa... Nếu tôi còn làm chuyện như vậy nữa, tôi là súc sinh đáng chết... Bồ Tát, nữ Bồ Tát... Xin hãy tha cho tôi một mạng.”
“Ai sai khiến các người đến.”
“Tôi... Tôi không biết, là đại ca nói chuyện riêng với cô ta, tôi chỉ biết là một người phụ nữ mặc đồ đen, che kín mít, những thứ khác tôi thật sự không biết... Tôi... Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, giờ có thể tha cho tôi chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT