Sau khi ăn cơm xong, Tô Lê đưa mấy người nhà họ Nhậm lên xe, An Chi từ cửa sổ xe thò đầu ra: “Tiểu Lê, chúng ta đi trước đây, con ở lại giữ gìn sức khỏe nhé, một thời gian nữa mẹ nuôi sẽ lại đến thăm con, nhớ ăn mấy thứ dinh dưỡng mẹ mang cho con đấy, còn có mấy bộ quần áo, đều là kiểu dáng đang thịnh hành ở thành phố, mẹ cũng nhờ người ta mua cho con mấy bộ giống vậy, ở đây thiếu thứ gì thì cứ nói với mẹ nuôi, mẹ sẽ chuẩn bị cho con, con mau về nhà đi, tối muộn rồi không an toàn.”
Tô Lê cười đáp ứng, nhìn xe đi ra khỏi đầu thôn mới quay đầu về nhà. Dọn dẹp qua loa một chút rồi đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Triệu.
Triệu Hàn Tùng say rượu tỉnh dậy, xoa xoa cái đầu đau như búa bổ vì uống quá nhiều. Đột nhiên, anh ta cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn sang bên cạnh, một mảng trắng xóa đập vào mắt, khiến anh ta giật mình ngã lộn xuống đất. Người trên giường bị đánh thức, từ từ ngồi dậy, chăn theo động tác của cô ta mà trượt xuống, Triệu Hàn Tùng vội vàng quay người đi.
Trương Phương Vân phì cười: "Làm gì thế, già rồi còn ngại ngùng gì nữa? Có chỗ nào em chưa nhìn thấy đâu, tối qua anh sờ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài rồi còn gì." Triệu Hàn Tùng không rảnh quan tâm nhiều như vậy, lập tức đứng dậy: “Chúng ta, chúng ta tối qua chẳng lẽ, chẳng lẽ...”
"Sao nào, anh còn muốn mặc quần vào rồi không nhận người nữa à? Tối qua anh uống say như chết, sống chết không cho em đi, cả đêm muốn nhiều lần như vậy còn chưa đủ, bây giờ lại muốn quỵt nợ à? Anh đúng là loại người như vậy, sao em lại khổ thế này." Trương Phương Vân giả vờ quay người đi, bắt đầu lau nước mắt. Đúng như dự đoán, Triệu Hàn Tùng không có cách nào với cô ta, chỉ đành ủ rũ nói: "Đừng khóc nữa, tôi không nói là không nhận, cô mau mặc quần áo vào đi, để hai đứa nhỏ nhìn thấy thì làm thế nào." Nói xong vội vàng mặc quần áo, chạy ra khỏi phòng.
Trương Phương Vân ngồi trên giường từ từ ngừng khóc, sau khi buông tay xuống, nào còn chút dấu vết khóc lóc nào, trên mặt toàn là nụ cười đắc ý. Mấy ngày nay cô ta vẫn không tìm được cơ hội thân mật với anh ta, sao có thể được, không nắm chắc được người đàn ông này thì làm sao làm phu nhân nhà giàu được? Cô ta vất vả lắm mới đợi đến tối qua, chuốc say anh ta mới có chuyện tối qua. Anh ta mềm lòng, cô ta chỉ cần khóc lóc, giả vờ đáng thương một chút là có thể lừa anh ta quay về bên cạnh mình.
Ngại quá, phu nhân nhà giàu đời này, chỉ có thể là cô ta!
Mấy ngày sau đó, Trương Phương Vân phát hiện Triệu Hàn Tùng luôn né tránh cô ta. Đến tối anh ta thà ngủ ở phòng khác, cũng không muốn về phòng ngủ chung, cô ta nóng như lửa đốt. Vì vậy cô ta nghĩ ra một cách, gọi Triệu Nhất Y đến, bảo con bé tối đến khóa hai người họ trong phòng, sẽ mua kẹo cho con bé, Triệu Nhất Y được lợi ích bèn vui vẻ đồng ý.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play