Sau khi nhóm của Tô Lê rời đi, đám đông vây xem lại chỉ trỏ họ một hồi rồi dần dần tản đi, dù sao cũng phải ăn cơm, đâu thể cứ đứng đây xem mãi được? Cũng chẳng có gì hay ho, tóm lại là năm người muốn hãm hại người khác, kết quả lại đá vào tấm thép Tô Lê, tự chuốc họa vào thân.
Một chữ: đáng. Hai chữ: đáng đời. Ba chữ: thật đáng đời.
Nhưng khi ăn cơm, các bạn cùng phòng vẫn năn nỉ Tô Lê kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, vì hai ngày nay họ không có tiết học, cũng chẳng bước chân ra khỏi phòng nên không biết đã xảy ra chuyện động trời gì. Tô Lê bất đắc dĩ đành phải kể lại cho họ nghe.
“Mình biết ngay lũ rác rưởi đó không thể nào qua mặt cậu được, thật buồn cười chết mất, còn bị cậu nghiền nát thảm hại như vậy, điểm số của năm người cộng lại còn không bằng một mình cậu, còn dám xưng là sinh viên khoa Sinh học nữa chứ, hahahahahaha?”
“Đúng đấy, vừa nãy lúc ở hiện trường mình nghe được gần hết rồi, cái cô Tiền Như đó còn không biết cậu không chiếm suất của khoa bọn họ, còn cố tình chạy đến gây sự với cậu. Cô ta còn thi không lại ba người cùng khoa, cô ta không tự biết lượng sức mình à?”
“Này, cậu nói vậy mình không đồng ý lắm, biết đâu cô ta cũng biết đấy, nhưng cô ta cứ nghĩ không ai có thể giỏi như Tiểu Lê, ở đó giả ngu làm ngơ thôi. Có người dễ dàng giành được bốn suất tham dự cuộc thi, nhưng cô ta cố gắng chui vào thế nào cũng không được. Trong lòng ghen tị đến chết đi được, tìm mọi cách để kéo Tiểu Lê xuống.”
“Cậu nói vậy cũng có lý đấy chứ, dù sao mình cũng không hiểu nổi suy nghĩ của những người này, cứ không muốn thấy ai giỏi hơn mình. Chẳng lẽ đạo lý “núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn” cơ bản nhất này cô ta cũng không hiểu sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play