Nếu đúng là như vậy thì mọi chuyện đều dễ hiểu. Trương Phương Vân biến mất nhiều năm bỗng nhiên quay về, chắc chắn là có mục đích. Xem ra bối cảnh câu chuyện trong quyển sách kia chính là ở đây, thảo nào cô ta lại có thái độ "cô không nên xuất hiện ở đây". Nếu không phải cô đã thay thế nguyên chủ, thì cô gái đáng thương đó đã chết từ mấy ngày trước khi xuống nông thôn rồi, căn bản là không có cơ hội xuất hiện ở đây.

Vậy thứ gì khiến cô ta phải vất vả quay về như vậy? Bỗng nhiên, gương mặt Triệu Hàn Tùng hiện lên trong tâm trí cô, Tô Lê lập tức hiểu mọi chuyện. Trước đây, cô đã từng nghĩ, với hình tượng của Triệu Hàn Tùng, nếu là nhân vật trong tiểu thuyết thì chắc chắn sẽ là nam chính. Còn bản thân mình, lại là một nhân vật vô danh tiểu tốt, vậy thì nữ chính cứu rỗi nam chính trong truyện là ai?

Chắc chắn không phải là cô, đừng nói Tô Lê của quá khứ đã chết, mà cho dù là cô của hiện tại, cũng sẽ chẳng bao giờ ngu ngốc mà gả cho anh ta, làm mẹ kế của mấy đứa trẻ. Thà bị zombie cắn chết còn hơn.

Càng không thể là Trương Phương Vân, một người phụ nữ vừa nhìn đã biết là vợ cũ độc ác, sau khi trùng sinh lại quay về đối xử tốt với nam chính, muốn níu kéo tình cảm. Nếu là vậy, Triệu Hàn Tùng chắc chắn sẽ không đến được với nữ chính trong truyện.

Khoan đã, nữ chính trong truyện thường có gia thế tốt, biết y thuật, lại còn xinh đẹp. Hình như cô nhớ Trình Hân Hân từng nói cô ấy học nghề y từ ông ngoại. Không lẽ... chính là cô ấy?

Cách thử của người phụ nữ này cũng thật ngu xuẩn, cứ thế mà vạch trần điểm yếu của mình cho đối thủ, muốn đấu trực diện với cô sao? Cô ta quá tự tin, hay vẫn chỉ là một kẻ ngốc, câu trả lời đã quá rõ ràng. Đối với loại người này, Tô Lê căn bản chẳng thèm bận tâm, chỉ cần cô ta đừng gây sự, cô có thể coi như không nhìn thấy.

Nhưng nếu dám động vào cô, ánh mắt Tô Lê lóe lên tia sắc lạnh, cô sẽ cho cô ta biết thế nào là sống không bằng chết.

Một tuần sau, vào buổi chiều, Tô Lê vừa kiểm kê nông cụ xong, đang định khóa cửa kho thì thấy Cẩu Đản - cháu trai của trưởng thôn - chạy tới: “Chị Tô ơi, ông em bảo chị đến phòng thôn đội một chuyến, có thư gửi chị ạ.”

Tô Lê mỉm cười, lấy trong túi ra mấy viên kẹo đưa cho Cẩu Đản: "Cảm ơn Cẩu Đản đã báo tin nhé. Nào, cầm lấy ăn đi." Cẩu Đản nhìn viên kẹo, nước miếng ứa ra: “Không được đâu chị Tô, ông em dặn không được nhận đồ của người khác.”

Nói rồi, cậu bé đưa trả lại viên kẹo, vẻ mặt tiếc nuối. Tô Lê bật cười: “Cầm lấy đi, đây là phần thưởng chị tặng em vì đã báo tin cho chị. Chúng ta giữ bí mật, đừng nói cho ông nội em biết là được.”

Mắt Cẩu Đản sáng lên, hóa ra còn có chuyện tốt như vậy? Chỉ cần báo tin cho chị Tô là có kẹo ăn? Cậu bé cảm thấy như vừa phát hiện ra bí mật động trời. Cậu bé nhìn viên kẹo trong tay, nói: "Chị Tô, chị lại đây em nói nhỏ này." Tô Lê ngạc nhiên, nhưng vẫn ghé tai lại gần.

Cẩu Đản ghé vào tai cô nói: “Chị Tô, em nói cho chị nghe, lần trước em thấy một anh thanh niên trí thức nói chuyện với một chị thanh niên trí thức ở rừng cây nhỏ đầu thôn chị gái kia còn khóc, khóc lóc rồi nhào vào người anh thanh niên kia. Anh thanh niên kia lúc đầu còn đẩy chị ấy ra, hai người họ đẩy qua đẩy lại rồi hôn nhau, mẹ em nói cái này gọi là 'giẫm lên giày rách', có phải không chị Tô?”

Tô Lê: !!! Có chuyện hay ho rồi!

Đừng thấy cô sống cách xa mọi người, thích sự yên tĩnh mà lầm tưởng. Trình Hân Hân và Lý Tiểu Điệp biết cô thích yên tĩnh nên cũng rất tự giác không đến làm phiền. Nhưng mà tục ngữ nói rất hay, hóng hớt là bản năng của con người, kiếp trước cô chính là một con người hóng chuyện mọi lúc mọi nơi, nhất là hai năm nay, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cô cũng đều biết. Sau khi xuyên không đến đây, cô thật sự đã lâu rồi chưa được hóng chuyện. Bây giờ thì hay rồi, cô giống như đã có một nguồn tin nhỏ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play