Lâm Bảo Châu lảo đảo, vẻ mặt như bị đả kích mạnh, mặt mày tái nhợt, nước mắt lưng tròng, Lý Nhàn Nguyệt thấy vậy lại không khỏi xót xa:
“Hay là để tôi thay Bảo Châu xin lỗi em nhé, tôi là mẹ nó, tôi sẽ đến đài phát thanh xin lỗi em công khai, em đừng làm khó Bảo Châu của tôi nữa được không?”
Tô Lê: Bà đúng là yêu con gái bà thật! Nhưng liên quan gì đến tôi, muốn diễn trò mẹ hiền con thảo thì đi chỗ khác, đừng ở đây làm tôi buồn nôn.
“Lời này của bà thật kỳ lạ, từ lúc tôi bị gọi đến văn phòng này, rõ ràng là tôi bị hai mẹ con bà sỉ nhục và làm khó, sao bây giờ bắt các bà xin lỗi lại thành làm khó các người rồi?”
Tô Lê gặp quá nhiều người như thế này, nhiều vô số kể, tư tưởng của họ khác xa người bình thường, căn bản không thể nào nói chuyện được:
"Tôi luôn rất công bằng, chuyện của bà xong rồi, còn chuyện của Lâm Bảo Châu thì chưa xong đâu, mà tôi muốn hỏi bà, con gái bà bao nhiêu tuổi rồi?
Năm nay cũng hai mươi rồi chứ? Theo lời bà thì tôi cũng mới hai mươi, tôi cũng vẫn là trẻ con, tôi xót xa cho bản thân bị vu oan thì sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT