Lý Nhàn Nguyệt nổi giận: “Em cười cái gì?”
“Vị phu nhân này, tôi chỉ là một học sinh bình thường mà thôi, nếu bà nói như vậy, tôi đương nhiên rất sợ. Bởi vì Lâm Bảo Châu cũng nói như vậy, chúng tôi đều chỉ là người nghèo ở đại lục, không sánh được với bà từ Hồng Kông trở về, tôi thật sự không nên chọc bà tức giận, càng không nên...”
"Cô đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy?" Lâm Bảo Châu vừa kinh ngạc vừa tức giận, lập tức ngắt lời Tô Lê, không cho cô nói tiếp. Chết tiệt! Cô lại nói ra những lời này vào lúc này, bảo cô ta phải làm sao?
"À, Lâm Bảo Châu, cô sao vậy? Lúc trước ở ký túc xá cô đâu phải nói chuyện với chúng tôi như vậy." Tô Lê tiếp tục bày ra vẻ mặt vô tội nhất, nói những lời châm chọc nhất:
“Tôi thấy lúc trước cô nói ở ký túc xá, chẳng phải rất hùng hồn sao? Nói chúng tôi đều là đồ nhà quê, trên người không chừng dính vi khuẩn và virus gì đó, lỡ dính vào người cô thì không tốt, còn nói chúng tôi mặc đồ không bằng chó nhà cô, những điều này đều là cô tự nói ra, sao có thể không nhận chứ?”
Sắc mặt mọi người trong phòng đều trở nên rất khó coi, nhất là các thầy cô:
“Lâm Bảo Châu, đây chính là những gì em nói, em ở trường bị mấy học sinh xấu bắt nạt? Em khinh thường con cái đất nước như vậy sao? Bây giờ em đang đứng trên chính mảnh đất mà em chán ghét, nếu em khinh thường nó, có thể rời khỏi đây!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT