Đỗ Hồng Quyên vốn rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô ấy rời khỏi cái thôn nhỏ lạc hậu của mình, lần đầu tiên mang hành lý đến thủ đô trong truyền thuyết. Cô ấy cảm thấy mình hoa cả mắt, mọi thứ ở đây thật đẹp, càng khiến cô ấy cảm thấy mình lạc lõng.
Nhìn những tòa nhà cao tầng chưa từng xuất hiện trong thế giới của cô ấy, cô ấy đứng đó càng nhỏ bé hơn. Trong lòng Đỗ Hồng Quyên dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, cô ấy nhớ nhà, nhớ ngôi làng nhỏ nằm giữa núi.
Cô ấy nhớ cha mẹ, nhớ ông nội Đức. Cô ấy nhớ những ngày còn ở nhà, luôn mè nẹo bà nội làm bánh gạo cho ăn, nhớ bàn tay chai sạn vì lao động vất vả của mẹ vuốt ve khuôn mặt mình, lòng bàn tay khô ráp mà ấm áp.
Cô ấy nhớ cha vất vả gùi từng bó thảo dược hái từ trên núi xuống, mang đến thị trấn xa xôi bán, đổi lấy tiền sinh hoạt cho cả nhà một thời gian dài, chắt chiu chút tiền cuối cùng mua cho cô ấy một dải lụa đỏ buộc tóc.
Đỗ Hồng Quyên vô thức sờ lên dải lụa đỏ vẫn buộc trên tóc, tuy đã hơi phai màu nhưng được cô ấy giặt rất sạch sẽ.
Ngày cô ấy nhận được giấy báo trúng tuyển, cha đã dốc hết tiền trong nhà, tiền học phí thì đủ rồi, nhưng tiền đi đường thì sao? Nhà đã không còn một xu dính túi.
Cha lặng lẽ ngồi xổm trong nhà hút thuốc, mẹ lặng lẽ khóc trong phòng, Đỗ Hồng Quyên im lặng ngồi trước bàn, chỉ có bản thân cô ấy biết lòng bàn tay mình đã bị cô ấy bấu đến rướm máu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT