Giang Nam cũng nhận ra, như sực nhớ ra điều gì, liền buông tay, rồi kéo Điềm Điềm Điềm đi vài vòng trong phòng, bỗng cười phá lên:
“Ha ha ha ha, nhìn mình dắt Điềm Điềm đi có giống dắt theo cái bình nước nóng màu đỏ không, ha ha ha!”
Tô Lê, Đinh Văn Tĩnh: ∑(っ °Д °;)っ
Điền Điềm Điềm: (┬┬﹏┬┬) Không chịu nổi nữa rồi, chỉ là hơi lùn thôi mà, tại sao lại phải chịu đựng những chuyện này chứ!
“Thật ra, nói cũng giống thật.”
Điền Điềm Điềm mặc chiếc áo bông đỏ, bị Giang Nam kẹp dưới cánh tay như búp bê. Nhìn từ xa đúng là giống đang xách cái bình nước nóng màu đỏ thật, tại Giang Nam quá đô con, còn Điềm Điềm Điềm thì quá nhỏ nhắn.
“Giang Nam! Mình giận rồi đấy!” Điền Điềm Điềm xù lông lên như con mèo, hất tay Giang Nam ra, ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Nhưng hành động tưởng chừng như rất mạnh mẽ này khi cô làm lại chẳng có chút uy hiếp nào, ngược lại giống như đang làm nũng. Giang Nam cúi đầu nhìn một lúc, cuối cùng không nhịn được cười:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT