Từ tối hôm qua, ông ta đã không thể liên lạc được với người bí ẩn kia nữa, còn gì mà ông ta không hiểu chứ, rõ ràng là bị bỏ rơi rồi! Ông ta không dám tưởng tượng nếu sự việc bại lộ, bản thân sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào.

Cánh cửa đột nhiên bị ai đó dùng lực đẩy mạnh, ông ta giật nảy mình, cố gắng giữ bình tĩnh, tự an ủi bản thân: Không sao đâu, không sao đâu, có lẽ người đó đã giúp mình giải quyết hậu quả rồi? Ông ta chậm rãi bước đến mở cửa, cho đến khi nhìn thấy Chu Thanh Dương mặc trang phục chỉnh tề cùng hai vị công an khác đứng trước cửa, trái tim ông ta như rơi xuống đáy vực.

Chu Thanh Dương đưa ra lệnh khám xét và lệnh bắt giữ: "Uông phó huyện trưởng, sau khi điều tra, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến một vụ án buôn bán trẻ em nghiêm trọng, theo lệnh của cấp trên, mời ông về đồn để phục vụ điều tra, đồng thời chúng tôi sẽ tiến hành khám xét nơi ở của ông theo quy định của pháp luật!".

Một đôi còng số tám lạnh lẽo được đeo vào tay Uông Cảnh Kỳ, ông ta thất thần bị đưa ra khỏi cửa, trong lòng chỉ còn lại sự tuyệt vọng: Xong rồi, tất cả đều xong rồi.

Sau khi bị đưa về đồn cảnh sát, Uông Cảnh Kỳ lập tức bị thẩm vấn. Ông ta khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình, nhưng khi được hỏi về kẻ chủ mưu, ông ta chỉ lắc đầu nói mình không biết, chỉ nói rằng người đó luôn chủ động liên lạc với ông ta qua điện thoại, giọng nói khàn đặc, khó phân biệt nam nữ. Tuy nhiên, ông ta cũng cung cấp một manh mối quan trọng. Đó là mỗi lần nói chuyện điện thoại, dù người đó cố gắng che giấu nhưng ông ta vẫn nghe ra được giọng nói của người đó có chút gì đó là lạ.

Chu Thanh Dương yêu cầu ông ta cố gắng nhớ lại và thử bắt chước giọng nói đó. Uông Cảnh Kỳ dựa vào trí nhớ mơ hồ của mình, lắp bắp nói được vài câu. Chu Thanh Dương lập tức nhận ra: Là giọng Bắc Kinh!

Đây là một phát hiện rất quan trọng. Giọng nói này chủ yếu phổ biến ở khu vực phía Bắc, trong đó giọng Bắc Kinh và Thiên Tân là đặc trưng nhất, đôi khi trong một câu nói có đến ba, bốn từ được phát âm với âm điệu đặc trưng.

Sau khi tiến hành điều tra chuyên sâu, xác định được những cuộc gọi kia đều đến từ Bắc Kinh. Bắc Kinh, nhắm vào anh Nhậm, ngoài những kẻ đó ra, Chu Thanh Dương không thể nghĩ ra ai khác có thể làm vậy.

Còn cụ thể là ai, chỉ có thể báo cho anh Nhậm rồi để ông ấy tự mình phán đoán. Thực ra trong lòng Chu Thanh Dương đã có chút suy đoán, nhưng dù sao đó cũng là chuyện gia đình của người khác, bản thân anh ấy không nên nhúng tay vào.

Nhà họ Nhậm ở Bắc Kinh

Nhậm Việt hất tung mọi thứ trên bàn làm việc, gầm lên: "Lũ vô dụng, đúng là lũ vô dụng, việc cỏn con như vậy mà cũng không làm nên trò trống gì, tao nuôi các ngươi để làm gì hả?" Giọng nói run rẩy từ đầu dây bên kia vang lên: “Thuộc hạ bất tài, đều do trong số những đứa trẻ bị bắt cóc hôm đó có một cô gái, nó đã đánh ngất người của chúng ta và cứu đứa bé kia đi mất.”

"Lý do! Toàn là lý do! Người mà tụi bây dày công sắp xếp lại để thua một con nhóc con, tụi bây không thấy mất mặt nhưng tao thấy mất mặt đấy! Điều tra cho tao, mau đi điều tra, tìm ra con bé đó cho tao, dám phá hỏng kế hoạch của tao, tao nhất định phải cho nó trả giá! Còn nữa, tìm cách cắt đứt quan hệ với bên kia, dọn dẹp sạch sẽ vào cho tao! Trước khi những người khác hết cảnh giác, không được phép ra tay nữa!" Vẻ mặt Nhậm Việt trở nên hung ác, tàn nhẫn khi nói ra những lời này.

“Vâng.”

Trở lại đội sản xuất, Tô Lê trải qua một vài ngày tháng bình yên. Mỗi ngày sau khi tan ca, cô đều về nhà ngủ, cứ thế mà sống những ngày tháng thoải mái. Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi tan ca, Tô Lê về nhà, tắm rửa sạch sẽ, sau đó cẩn thận thực hiện các bước dưỡng da.

Cô đang ngồi trong không gian, vừa uống nước ép dưa hấu vừa xem phim truyền hình, xem đến đoạn Qua Lục tố cáo Quý phi tư thông thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo đó là giọng nói oang oang của đội trưởng Đinh Kiến Thiết: “Thanh niên trí thức Tô, thanh niên trí thức Tô có nhà không? Có người tìm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play