“Vâng, cô ấy đã phải chịu rất nhiều khổ cực, cháu rất tiếc vì đã không thể xuất hiện bên cạnh cô ấy sớm hơn để che chở cho cô ấy, nếu vậy cô ấy đã không phải sống vất vả như thế.”
“Nếu hai đứa gặp nhau sớm hơn thì hôm nay chưa chắc đã có duyên phận này. Chuyện đã qua thì không thể thay đổi, nhưng con đường phía trước vẫn phải do hai đứa tự bước đi. Ta là người đi trước, chỉ có thể dặn dò hai đứa một câu, đó là: Sự tại nhân vi, hãy nghe theo con tim mình.”
“Cháu biết phải làm thế nào rồi, sau này, cháu tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải chịu khổ nữa.”
“Biết là tốt, cả hai đứa đều đã từng trải qua những ngày tháng khó khăn, nếu đã hiểu rõ những khó khăn của nhau, lại quyết tâm nương tựa vào nhau, thì cuộc sống sau này sẽ tốt thôi. Thôi được rồi, ta nói đến đây thôi, cũng muộn rồi, hôm nay ta mệt lắm, muốn nghỉ ngơi sớm, con ra ngoài đi.”
“Vâng, cháu hiểu rồi, chú nghỉ ngơi đi.”
Cố Thiên Phàm rời khỏi phòng, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh như trút được gánh nặng ngàn cân, cả người nhẹ nhõm, vui vẻ rời khỏi đó.
Trong phòng, Nhậm Trường Phong dập tắt tẩu thuốc, run tay lấy từ trong ngực ra một chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu dáng cổ xưa tinh xảo, mở ra, bên trong là một bức ảnh người đẹp đã ố vàng, ông trìu mến vuốt ve khuôn mặt người đẹp trong ảnh:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT