Mặc dù tủ quần áo khá lớn, nhưng một người đàn ông cao to như Nhậm Thiên Phàm chui vào trong vẫn có phần chật chội, cuộn tròn người lại trong góc tủ, trông có vẻ đáng thương:
“Vậy khi nào anh mới được ra ngoài?”
Tô Lê nhanh chóng hôn lên má anh một cái để an ủi: “Ngoan nào, anh tự cầu phúc đi, chắc chắn là khi nào mẹ và em ấy đi rồi thì anh mới có thể ra, cứ ở yên trong đó nhé, tủ đừng đóng kín, chừa một khe hở ra kẻo ngạt.”
Ngay sau đó, cô vén tấm nệm dưới đất trong phòng lên, sau khi khôi phục lại nguyên trạng, cô soi gương một chút, hình như không có vấn đề gì lớn, lúc này mới chạy ra mở cửa:
“Mẹ nuôi! Tiểu An! Sao hai người lại đến bất ngờ thế!”
“Mẹ con mới từ chỗ bà ngoại về, nghĩ cũng lâu rồi không đến thăm con, còn mua cho con mấy bộ váy mới nữa, kiểu nào cũng có một cái, thay đổi liên tục cũng không sợ trùng lặp, mau xem con có thích không.”
“Chị ơi, mẹ mua cho chị nhiều bộ váy xinh lắm, đều đẹp lắm, chị nhất định thích.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play