Tô Lê gật đầu, vỗ tay cho Hạ Chi Thư vài cái:
“Tốt lắm. Anh có thể nói ra những lời như vậy, chứng minh anh thực sự là người có ước mơ, có theo đuổi. Tôi ngưỡng mộ những người nỗ lực vì ước mơ như anh. Nhưng mỗi người mỗi chí hướng. Tỏa sáng trên sân khấu là ước mơ của anh, không phải của tôi. Tôi có ước mơ của riêng mình. Anh cũng không thể yêu cầu tôi phải có cùng mục tiêu với anh, phải không?”
Hạ Chi Thư sững sờ, dường như đang tiêu hóa những lời vừa rồi của Tô Lê. Một lúc sau, anh đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi đồng chí Tô, lúc nãy là tôi tự cho mình là đúng.”
“Không sao đâu đồng chí Hạ. Anh nhận ra được điều đó là tốt rồi. Bây giờ trời đã tối, anh nên về sớm đi. Trễ nữa thì trong rừng sẽ có nhiều nguy hiểm.”
Thấy anh ấy đã hiểu, Tô Lê cũng không muốn nói thêm gì với chàng trai trẻ này nữa, tiễn khách rồi chuẩn bị quay về. Vừa thấy cô muốn đi, Hạ Chi Thư vội vàng gọi cô lại: “Đồng chí Tô, đợi một chút!”
“Xin hỏi đồng chí Hạ còn có việc gì không?”
Sau đó Tô Lê thấy chàng trai trẻ này đỏ mặt nói với cô: “Đồng chí Tô, vậy sau này tôi có thể viết thư cho cô không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT