Sau khi tiễn Hứa Lộ, chiều hôm sau Nhậm Thiên Phàm trở về nhà cũ. Ông cụ Nhậm đang nhắm mắt nằm nghỉ trên ghế xích đu ngoài sân. Anh cho mọi người lui ra, từng bước chậm rãi tiến lại gần, rồi quỳ xuống trước mặt ông cụ Nhậm:
“Đã về rồi? Mọi việc đã xong?”
Ông cụ Nhậm vẫn nhắm mắt, hai tay đặt trên đầu gối, thản nhiên hỏi. Nhậm Thiên Phàm không đáp, chỉ dập đầu ba cái trước mặt ông:
“Xong rồi là tốt. Ta biết chuyện này nếu không xong thì cái gai trong lòng con cả đời cũng không thể nhổ ra được. Chọn ngày lành tháng tốt, đổi lại họ Cố đi. Không có lý nào cứ để ta chiếm giữ danh phận con trai tốt của cha con mãi được.”
Vừa dứt lời, ông cụ lại thở dài:
“Bao nhiêu năm trôi qua rồi, cũng nên để mọi người biết câu chuyện năm xưa. Nếu anh Cố biết con trai mình giờ giỏi giang như vậy, cũng coi như ta không phụ ơn cứu mạng năm xưa. Dù cho con đổi lại họ Cố, nhưng đừng quên, ta vẫn là chú của con. Sau này gặp ta thì phải giữ lễ phép, nếu không ta vẫn có thể dạy dỗ con!”
Nhậm Thiên Phàm cười, nước mắt lưng tròng: “Chú Nhậm, chú nói gì vậy? Sao con có thể không nhận chú được. Chú đừng quên, trước khi Tiểu An trưởng thành, con còn phải thay chú trông coi nhà họ Nhậm đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT