Hai vợ chồng họ đều là người rất tốt, quan trọng hơn là Nhậm Trường Phong biết cậu là con trai của Cố Thời Dịch, cậu cũng không biết ông ấy phát hiện ra bằng cách nào. Cậu chỉ nhớ người đàn ông can trường thiện chiến, đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ trên chiến trường, đã ôm cậu vào lòng khóc như mưa khi cậu nhận hai người làm cha mẹ.
Sau đó, vì muốn báo thù, cũng vì muốn báo đáp ân tình nuôi dưỡng của họ, anh bắt đầu học tập quên mình, giống như một miếng bọt biển khô khốc bỗng được thả vào một bể nước đầy ắp. Anh nỗ lực học tất cả những thứ có ích, không bỏ sót thứ gì, anh không muốn để gia đình phải chờ đợi quá lâu.
“Thẩm Đại Thiên, từ đó về sau, ông mang theo tài sản của nhà họ Cố tôi trốn đến Cảng Thành, còn đổi tên thành Trần Thiên Thành. Ông giết hại ba mươi hai mạng người nhà họ Cố tôi, không biết đêm khuya mộng mị, ông có thấy oan hồn của họ đến tìm ông đòi mạng không?”
“Hừ, dù sao giờ tôi cũng rơi vào tay anh rồi, chắc anh hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi phải không? Tôi chẳng còn gì để nói, tại sao cha anh chết tiệt kia không chịu cho tôi vay tiền? Tôi chỉ lỡ tay đánh chết hai tên tiện dân, ông ta lại muốn tôi đi tự thú, ông ta dựa vào cái gì chứ? Còn muốn dồn tôi vào chỗ chết, ông ta đáng chết... A a a!”
Hóa ra Nhậm Thiên Phàm đã đứng dậy đi đến trước mặt lão, một cước đạp gãy xương bánh chè của lão.
“Ba!”
Trần Khải Văn kinh hoàng nhìn cha mình bị người đàn ông đáng sợ kia đạp gãy xương bánh chè, nỗi đau thể xác và sự sợ hãi tinh thần khiến anh ta không khỏi hét lên:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT