Cuối cùng, Nhậm Thiên Phàm lái xe đưa bọn họ ra ga. Tô Lê ngồi trên xe, không nhịn được quay đầu nhìn bóng dáng ông cụ đứng đơn độc trước cửa nhà, theo xe dần khuất xa, bóng dáng ông dần trở nên nhỏ bé, cho đến khi biến mất hẳn.
Tiếng khóc nức nở bên cạnh thu hút sự chú ý của Tô Lê, cô quay đầu lại thì thấy Tiểu An đang khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, cậu bé nhìn Tô Lê, nức nở nói:
“Chị ơi, em không nỡ xa ông, chúng ta về rồi, ông ở nhà một mình sẽ không có ai chơi với ông.”
Tô Lê lau nước mắt cho Nhậm Ức An, An Chi ôm cậu bé vào lòng dỗ dành:
“Tiểu An ngoan, đừng khóc nữa, Tết năm sau chúng ta lại về mà, một năm trôi qua nhanh lắm, chớp mắt cái là hết, Tiểu An sẽ sớm gặp lại ông thôi.”
"Anh, chuyện em nói với anh hôm trước, anh đã suy nghĩ thế nào rồi?" Nhậm Thiên Phàm vừa lái xe vừa hỏi Nhậm Trác đang ngồi bên ghế phụ. Nhậm Trác ngẩn người một lúc, sau đó bình tĩnh đáp:
“Anh thấy chuyện này khả thi thì khả thi, chỉ là làm có vẻ không đơn giản, nhanh nhất cũng phải mất hai năm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT