Chung Dao sắp chết đói, nhìn thấy mẹ cô ta bê bát cơm đến muộn, cô ta vội vàng cố gắng chống người dậy để thể hiện rằng mình rất đói, sắp chết đói rồi.
Nhìn thấy Chung Dao như vậy, mẹ Chung bực bội nói: “Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn. Kiếp trước mày là quỷ đói đầu thai à? Bữa sáng mới ăn xong, giờ lại đòi ăn nữa!”
Chung Dao nghe vậy thì cảm thấy lạnh lẽo, lần này cô ta mang tiền về, vậy mà mẹ cô ta lại đối xử với cô ta như vậy. Nếu trên người cô ta không còn đồng nào thì không biết sẽ bị hành hạ thành cái dạng gì nữa.
Nhưng giờ cô ta cũng chẳng còn cách nào khác, cô ta đã thành phế nhân rồi, đời này dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi cái nhà họ Chung này. Cho nên dù có không cam tâm thì cô ta cũng chỉ có thể chấp nhận số phận, sống lay lắt qua ngày ở nhà họ Chung.
Mẹ Chung cho Chung Dao ăn rất thô bạo, không hề có chút kiên nhẫn hay dịu dàng nào, cứ như thể muốn nhét thẳng cả bát cơm vào bụng cô ta cho xong chuyện. Chung Dao vô cùng khổ sở nhưng lại không nói được.
Bữa cơm này đối với Chung Dao mà nói chẳng khác nào cực hình. Vất vả lắm mới ăn xong bát cơm, Chung Dao và mẹ Chung đều thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi bưng bát cơm ra ngoài, mẹ Chung còn không quên để lại cho Chung Dao một câu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT