Tô Lê cười gượng, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Selina, cô nói đúng lắm, chúng ta còn nhiều thời gian mà! Hôm nay đã muộn rồi, hai người mau về khách sạn nghỉ ngơi đi!”
“Tô, sao sắc mặt cô lại kém thế này? Cô bị ốm à?”
“Không sao đâu Selina, tôi khỏe lắm, hai người mau đi đi, kẻo lái xe đợi lâu!”
Khó khăn lắm Tô Lê mới tiễn được Selina đi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, xách chiếc vali nhỏ của mình, len lỏi trong đám đông tìm kiếm người đến đón.
Lúc này, những bông tuyết nhỏ bắt đầu rơi xuống, Tô Lê đứng giữa trời tuyết, mặc cho bông tuyết rơi trên đầu, trên vai, trên quần áo. Cô còn đưa tay ra hứng lấy những bông tuyết.
Đúng lúc này, những bông tuyết đột nhiên ngừng rơi trên đầu Tô Lê. Cô ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào, một chiếc ô màu đen đã che trên đầu cô.
Tô Lê quay đầu lại, bất ngờ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như biển cả. Thời gian như ngừng lại, Nhậm Thiên Phàm nhìn cô gái có khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp trước mặt, chỉ cảm thấy cô giống hệt như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trong mơ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play