Trần Minh Châu thật sự không nhìn nổi Lâm Xuân Thảo giả vờ giả vịt như vậy, không để ý Hoàng Giác điên cuồng nháy mắt cho cô ấy, đứng ra bắt đầu bất bình.
“Trời ạ, thật sự là cười chết người rồi, mặt mày cô lớn cỡ nào dám tự xưng là đồng bạn của thanh niên trí thức Tô, người ta vừa cứu được chúng ta khỏi miệng sói cô không biết cảm ơn thì thôi, cũng không nói cô có thể làm gì cho người ta. Kết quả cô ngược lại tốt, quay đầu cắn người ta một ngụm, đó chính là cô sai rồi đúng không?”
“Cô nói lung tung! Tôi không có! Đại đội trưởng ông phải tin tôi, bọn họ đều là bị Tô Lê thu mua, tôi là bị oan uổng, tôi mới là người bị oan uổng!”
Đinh Kiến Kiến đã không muốn nghe những lời nói nhảm không có tác dụng như Lâm Xuân Thảo nữa. Những lời nói của Tào Trưng và phản ứng của những người có mặt ở đây chính là đáp án tốt nhất. Lâm Xuân Thảo đơn giản là không có việc gì làm thích bị đánh, cũng xứng đáng!
“Thanh niên tri thức Lâm, tôi phát hiện da mặt của cô cũng đủ dày ha, trước mặt nhiều người như chúng ta cô nói dối cũng không cần soạn bản nháp, còn không đỏ mặt tim không đập, tôi thật sự rất khâm phục cô, bản lĩnh của cô có cho tôi hai mươi năm tôi cũng học không được.”
Người nói ra lời này là Sở Thiên Kỳ, anh ta vốn dĩ lặng lẽ đứng bên trong xem kịch vui, kết quả thì lửa đầu đã đốt lên đầu anh ta, anh ta không nhịn được nữa, trực tiếp lên tiếng mỉa mai:
“Câu nói kia của cô giống như đầu óc bị kẹt ở khe cửa, chúng ta và thanh niên trí thức Tô đến bây giờ đã gặp nhau mấy lần, cô ấy có thể vì quang minh chính đại đánh cô là vì mọi người chúng ta đều bị thu mua hết? Cô cho rằng mọi người đều giống như cô ăn no không có chuyện gì làm nên đến gây chuyện sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play