Tô Lê thu tay lại, ung dung chậm rãi cúi người xuống, nhìn Lâm Xuân Thảo ngồi dưới đất che mặt khóc lớn:
“Thật không biết là ai cho loại người như cô tự tin, rõ ràng mình không có tự tin vẫn phải ỷ vào sự tự tin không đáng một đồng của mình để khiêu khích bà đây, có phải ta quá để ý mặt cô hay là cô quên lần trước suýt chút nữa bị sói dọa đến mức tè ra quần là bà đây cứu cô?”
Nhưng mà Lâm Xuân Thảo lại chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Lê điên cuồng run rẩy, giống như Tào Trưng đứng run rẩy trong đám người, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được: “Tôi... Tôi không... không có ý này...”
Tô Lê cười nhạo một tiếng: “Tôi còn tưởng cô lợi hại đến mức nào chứ, hóa ra bản lĩnh của cô chỉ đến đấy thôi, thật sự là phế vật. Đồ không biết trời cao đất rộng, tối qua ăn mấy cân gạo mà cô điên cuồng thành như vậy, đồ bỏ đi.”
Lâm Xuân Thảo che mặt tức giận muốn chết, nhịn không được đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía những thanh niên trí thức phía sau cô ta, hy vọng có một người có thể đứng ra giúp đỡ cô ta.
Nhưng những thanh niên trí thức bị ánh mắt của cô ta lướt qua vội vàng cúi đầu, căn bản không dám đối diện ánh mắt với cô ta, sợ Tô Lê cho rằng bọn họ và Lâm Xuân Thảo là một đám người cùng một giuộc.
Lâm Xuân Thảo nhìn hồi lâu mới phát hiện không có một ai dám đứng ra giúp cô ta nói chuyện, đều là một đám uất ức! Không được, cô ta không thể để mặc cho Tô Lê vũ nhục cô ta như vậy!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT