Nếu Vương Uyên biết suy nghĩ của Tào Trưng lúc này nhất định sẽ làm một động tác kinh điển trong phim, ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta: Anh ~ lại đây! Tôi không cần gì cả, đều cho anh hết, mau cầm lấy đi, đừng trả lại nữa đấy.
Lúc Từ Kiều Kiều biết mình phải ở chung phòng với hai người khác là Ngô Phân Phương và Dương Quyên Quyên, cô ta lại được phen phát điên:
“Cái chỗ rách nát này là gì thế này! Sao lại không có phòng riêng chứ! Làm sao ở được? Còn có hai người các cô, không biết bao nhiêu ngày rồi không tắm, người hôi thế, muốn nôn cả ra, tôi không ở chung với hai người các cô đâu, tôi muốn ở riêng một phòng!”
Dương Quyên Quyên bị Từ Kiều Kiều sỉ nhục một trận, mặt đỏ bừng vì tức giận, còn chưa kịp lên tiếng, Ngô Phân Phương ở bên cạnh đã nhảy ra, chỉ thẳng mặt cô ta mắng:
“Cô bớt nói nhảm đi! Hôm qua chúng tôi vừa mới tắm, đừng có ở đây nói dối trắng trợn như vậy, mũi tôi thính lắm đấy! Nói chúng tôi không tắm rửa, tôi thấy là mấy ngày nay cô không tắm rồi thì có! Người toàn mùi chua chua, tanh tanh, muốn hun chết ai thế, phòng ốc đàng hoàng bị cô làm cho hôi hám hết cả!”
Dương Quyên Quyên cũng không chịu thua kém, đứng sau lưng bạn thân nói đỡ: “Đúng đấy! Chúng tôi còn chưa chê cô bẩn thỉu, cô còn ở đó đổi trắng thay đen à? Tôi nói cho cô biết, chúng tôi cũng chẳng muốn ở chung với cô đâu!”
Từ Kiều Kiều bị hai người thay nhau mắng chửi, liền phát điên: "A a a a a a! Hai con ranh các người dám mắng tôi, tôi liều mạng với các người!" Nói xong liền lao đến muốn giật tóc bọn họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT