Tô Lê nhảy xuống khỏi lưng Thiên Bá, nhanh tay hái hết nấm hương rừng trên những đoạn cây mục đó, cất vào không gian: "Loại nấm này mà đem nấu súp kem nấm thì ngon tuyệt." Cô vừa lẩm bẩm, vừa leo lên lưng Thiên Bá, đưa tay ra hiệu một cách đầy khí phách: “Đi thôi! Tướng quân Thiên Bá, tiếp tục tiến lên!”
Trên đường đi, Tô Lê thu hoạch được kha khá, cô ném một con gà rừng vừa mới đánh chết cho Thiên Bá: "Ăn nhanh đi, ăn no rồi chúng ta tiếp tục đi vào trong, còn nhiều nơi ta chưa đi lắm." Thiên Bá tiến đến ngửi ngửi con gà rừng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tô Lê đang ăn cơm gà om nấm, ánh mắt có chút tủi thân, hình như là đang chê con gà rừng này?
Tô Lê nhanh chóng nhận ra cảm xúc của Thiên Bá, vội vàng hắng giọng, nghiêm mặt nói:
“Đồng chí Lê Thiên Bá, ta làm vậy đều là vì muốn tốt cho mi, suốt ngày chỉ ăn đồ ăn đã qua chế biến, không nếm chút máu tươi, chẳng phải sẽ bị ta huấn luyện thành một con mèo ú béo ú núc sao? Đến lúc đó, móng vuốt cũng thoái hóa, tứ chi cũng teo tóp. Không những không tìm được cô hổ xinh đẹp nào, nhỡ đâu lúc đi săn cùng ta, gặp phải con thú dữ nào đó, ta còn mong chờ mi bảo vệ ta đấy. Chẳng lẽ lúc đó mi lại trốn sau lưng ta, chờ ta ra tay bảo vệ sao? Vậy thì mất mặt lắm, không được, không được, không được đâu!”
Bị Tô Lê "tấn công" bằng một tràng lý lẽ, đồng chí Lê Thiên Bá ngây ngốc gật đầu. Để chứng tỏ bản lĩnh của mình, nó lập tức ngoạm con gà rừng, giải quyết trong vòng hai nốt nhạc, sau đó gầm lên một tiếng rồi lao vào rừng, rất nhanh sau đó đã biến mất tăm. Tô Lê chưa kịp phản ứng, tay vẫn giữ nguyên tư thế của Nhĩ Khang, muốn níu kéo: “Cái tên nhóc thối tha kia, mi chạy đi đâu thế hả? Nỡ lòng nào bỏ mặc một mình ta ở đây, xem ta về xử lý mi thế nào!”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Tô Lê vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ đợi, tại sao ư? Sợ nhóc con nhà mình đi lạc chứ sao!
Tô Lê đợi khoảng nửa tiếng, bỗng nghe thấy tiếng động phía sau, sau đó là mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi. Cô vội vàng đứng dậy, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thiên Bá cả người đầy máu đang đứng đó, bên cạnh là một con heo rừng to lớn đã chết. Tô Lê sợ hết hồn, cứ tưởng Thiên Bá bị thương, vội vàng chạy đến kiểm tra: “Tên nhóc thối tha này, đi đánh nhau với heo rừng cũng không gọi ta, nhỡ đâu mi bị nó đè chết thì sao? Mi mà có mệnh hệ gì thì ta biết tìm đâu ra một con hổ đẹp trai như mi nữa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT