Ông ta, Giang Đạo Dân là ai chứ? Chẳng lẽ không có bà ta thì không sống được? Bỏ Đinh Linh, có khối cô gái trẻ đẹp xếp hàng muốn bám lấy ông ta. Nếu Đinh Linh rời khỏi ông ta, chưa chắc đã sống nổi.
Ông ta ngửa đầu uống cạn cốc trà giải rượu, cũng không gọi Đinh Linh dậy, cứ để bà ta nằm đó, rồi tự mình vào phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ông ta bị Đinh Linh lay tỉnh: “Lão Giang, lão Giang, dậy đi, chuyện của con trai thế nào rồi, ông nói cho tôi biết đi.”
Giang Đạo Dân đang cơn ngái ngủ bị làm tỉnh giấc, nổi cáu, không nói hai lời liền giơ tay tát Đinh Linh một cái: “Sáng sớm bà la hét cái gì? Bà có biết chuyện này khó giải quyết thế nào không? Bà tưởng chỉ cần mời người ta ăn một bữa là xong chuyện à? Chẳng hiểu gì cả, cút ra ngoài, đừng làm phiền tôi, sáng sớm đã xui xẻo!”
Đinh Linh bị ăn một cái tát như trời giáng, cũng không dám nói gì, sợ lại chọc giận Giang Đạo Dân, lặng lẽ xoay người đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại cho ông ta. Bà ta ra phòng khách tự lau nước mắt.
Hôm đó, bà Dương ở khu nhà bên cạnh dẫn cháu về, thấy có người nhảy từ cửa sổ tầng hai nhà Giang Đạo Dân xuống, rồi nhanh chóng biến mất. Bà ấy sợ hết hồn, tưởng nhà Giang Đạo Dân bị trộm, vội vàng dắt cháu đi ra ngoài báo công an.
Vừa đi được hai bước thì gặp Giang Đạo Dân đang quay về. Bà Dương như gặp cứu tinh, vội vàng túm lấy tay áo ông ta: “Tiểu Giang ơi, tôi nói cho anh biết, nhà anh hình như có trộm!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT