“Anh Dân, anh xem hai đứa nhỏ này, chúng thật đáng yêu, giống anh y đúc.” Chu Lệ vừa vỗ về hai đứa trẻ đang ngủ say, vừa mỉm cười nói với Giang Đạo Dân.
“Mắt và lông mày thì giống tôi, còn cái miệng và cái mũi này giống cô hơn.”
Nói rồi, Chu Lệ lại bắt đầu rơi nước mắt: “Đáng thương cho hai đứa nhỏ vừa mới chào đời, sau này lớn lên cũng không biết cha chúng là ai, cả đời chỉ có thể sống chui sống lủi.”
Thấy cô ta khóc, Giang Đạo Dân luống cuống, vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô ta: “Em xem em, đã là người sinh con rồi mà còn động một tí là khóc. Nín đi, khóc nhiều hại thân thể lắm.”
“Anh Dân, em thương hai đứa nhỏ. Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để chúng làm con riêng, không được nhìn thấy ánh sáng sao?”
“Lệ Lệ, anh cũng đau lòng. Nhưng mà bây giờ có muốn ly hôn cũng không phải do một mình anh quyết định được. Em nhịn thêm một thời gian nữa nhé? Chờ anh tìm được cơ hội, anh sẽ ly hôn với bà vợ già kia, đường đường chính chính rước em về, được không?”
Vừa nói, ông ta vừa ôm Chu Lệ vào lòng. Chu Lệ yếu ớt tựa vào người Giang Đạo Dân: “Anh Dân, em tin anh. Nhưng mà em không cần gì hết, em chỉ mong có thể danh chính ngôn thuận ở bên anh, để hai đứa nhỏ không bị người ta dèm pha, chỉ trỏ. Ngoài ra, em không còn mong cầu gì hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play