Sự thật chứng minh cô ta đoán đúng rồi, sắc mặt Giang Hoài quả nhiên dịu đi không ít: “Thì ra là vậy, anh còn tưởng em chê anh nấu khó ăn, không muốn ăn nên cố ý làm đổ.”
“A Hoài, anh hiểu lầm rồi, em yêu anh như vậy, sao có thể chê anh được.”
“Nói như vậy, càng không thể lãng phí lương thực, em nhặt lên ăn đi.”
Sắc mặt Chung Dao cứng đờ: “Cái, cái gì?”
Giang Hoài vẫn giữ nụ cười: “Dao Dao, lãng phí lương thực là hành vi không tốt, ngoan nào, nhặt lên ăn hết đi, được không?”
Thấy Chung Dao vẫn không nhúc nhích, sắc mặt anh ta sa sầm lại: “Hay là, vừa rồi em đang lừa anh?”
Chung Dao biết anh ta sắp nổi giận, nếu mình không làm gì đó, chắc chắn sẽ lại bị đánh, vội vàng xuống giường, quỳ trên mặt đất, hai tay bốc mì sợi rơi vãi nhét vào miệng, cố gắng nuốt xuống. Mãi đến khi nhặt sạch mì sợi trên đất, cô ta mới dám nhìn sắc mặt Giang Hoài: “A Hoài, em ăn hết rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play