“Anh có giỏi thì đi đi, nếu anh không sợ chuyện anh giở trò lưu manh bị mọi người biết thì cứ việc đi tố cáo, để tôi nói cho anh biết, tôi cũng sẽ đi báo công an, chỉ cần dựa vào những lời lẽ bỉ ổi anh vừa nói, tôi có thể khiến anh phải ngồi tù đến chết!”
“Cô, cô có chứng cứ gì chứng minh tôi giở trò lưu manh với cô? Những vết thương này của tôi đều là do cô đánh đấy.”
Có lẽ là bị đánh choáng váng rồi, Quan Đống Lương không còn giữ được bình tĩnh nữa, lời nói ra càng trở nên mất kiểm soát: “Thanh niên tri thức Trình, tôi thật lòng thích cô, tôi có thể không so đo việc cô đánh tôi ra nông nỗi này, chỉ cần cô đồng ý gả cho tôi là được. Cô xem cô đi, đã từng đính hôn rồi lại bị từ hôn, đã không còn trong sạch nữa, tôi đồng ý lấy cô là đã nể mặt cô lắm rồi... A!!!”
Lời còn chưa nói hết, người đã bay ra ngoài. Lần này bay xa hơn lần trước, ngã cũng nặng hơn lần trước, nằm úp sấp trên mặt đất như chết.
Tô Lê lạnh lùng nhìn anh ta, thu chân về: “Anh muốn chứng cứ? Tôi chính là chứng cứ! Đồ súc sinh, có giỏi thì đi báo cáo đi, xem cuối cùng ai mới là người phải vào tù!”
Lúc này, Trình Hân Hân đã đi đến trước mặt Quan Đống Lương, giơ chân dẫm lên lưng hắn ta:
“Súc sinh, anh có biết tại sao tôi lại từ hôn với thanh niên tri thức Giang không? Bởi vì tôi phát hiện anh ta lấy tiền và đồ của tôi đi nuôi một con hồ ly tinh không biết xấu hổ, còn ra vẻ ta đây giàu có trước mặt người khác, cứ như thể tiền và đồ của tôi là của anh ta vậy. Anh ta và cả nhà anh ta bao nhiêu năm nay đều là lũ ăn bám vào nhà tôi mà sống. Trước đây đúng là tôi mù quáng, tưởng cứt chó là vàng. Bây giờ tôi đã tỉnh ngộ rồi, anh ta xứng với tôi chắc? Cứ để anh ta và con hồ ly tinh kia chết quách đi cho rồi, tôi đây không cần! Cút!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play