Ngồi một lúc, thấy thời gian cũng gần được rồi, cô dọn dẹp mâm cơm: “Thôi được rồi, không phải tôi tiếc rẻ gì mấy món ăn này đâu, mà tôi sợ lũ lợn rừng, chó sói, hổ báo ngửi thấy mùi kéo đến tranh ăn thì khổ. Chúng mà kéo đến đây thì không nói, lỡ đâu chúng đào mộ đồng chí lên thì lúc đó đồng chí sẽ thành ma đói, không nơi nương tựa đấy."
Cô lấy bật lửa ra đốt tiền vàng, đồ mã. Ngọn lửa bập bùng, liếm sạch tờ giấy, ánh lửa hắt lên khuôn mặt Tô Lê: “May mà mộ đồng chí ở sâu trong núi, chứ nếu ở ngoài kia thì tôi cũng chẳng dám đến đây thắp hương đâu, không khéo lại bị gán cho tội danh tuyên truyền mê tín dị đoan. Lúc đó, tôi mà bị bắt đi thì ai thắp hương cho đồng chí nữa, đồng chí ở dưới đó nhớ phù hộ cho tôi đấy."
Trước đây, Tô Lê vốn không tin chuyện ma quỷ, nhưng từ khi cô trọng sinh đến thời đại này, cô đã có chút tin.
Nhìn đống lửa cháy thành tro, cô đứng dậy, xoa bóp chân tay đã bị tê cứng vì ngồi xổm quá lâu: “Thôi, hôm nay tôi xin phép về trước. Hôm nào rảnh rỗi, tôi lại đến thăm đồng chí. Nếu đồng chí muốn ăn gì thì cứ báo mộng cho tôi, lần sau tôi sẽ mang đến. Nếu đồng chí hết tiền tiêu thì cũng báo mộng cho tôi biết nhé, đừng ngại, tôi không sợ đâu. Từ nhỏ, tôi đã gan dạ lắm rồi, đồng chí cứ tự nhiên, đừng khách sáo với tôi."
Trên đường Hoàng Tuyền, hồn phách Triệu Kiến Quốc nhìn bóng lưng Tô Lê Viễn đi, trong hốc mắt dần dần tràn đầy nước mắt. Quỷ sai đứng bên cạnh bất đắc dĩ thở dài: “Lần này cậu thấy rồi chứ, vẫn có người nhớ rõ cậu, cậu suy nghĩ thế nào? Có muốn đi đầu thai không? Tôi nói cho cậu biết, danh ngạch đầu thai này rất khó được, cũng là vì thấy cậu mang công đức lớn trong người nên tôi mới liều mạng xin cho cậu đấy, vậy mà cậu lại không biết quý trọng, nếu cậu còn không đi thì tôi có thể...”
"Tôi đi." Triệu Kiến Quốc ngắt lời hắn.
Quỷ sai ngẩn người: “Cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT