May mắn thay, cả Trình Hân Hân và Lý Tiểu Điệp đều là những cô gái tốt bụng, biết điều, biết tiến biết lùi, vì vậy cô mới bằng lòng kết bạn lâu dài với họ.
Sáng sớm đi làm, sau khi phát xong dụng cụ, Tô Lê khóa cửa kho rồi về nhà. Nhìn đồng hồ mới hơn chín giờ, cô vừa ăn sáng xong nên chưa thấy đói, bây giờ nấu cơm trưa thì hơi sớm. Thôi thì trưa nay không nấu cơm nữa, lấy đại thứ gì đó trong không gian ăn tạm vậy, cô phải đi tu luyện đã.
Tô Lê chuyên tâm tu luyện dị năng đến tận trưa mới thấy hơi đói bụng, cô ra khỏi không gian rồi duỗi lưng. Đang phân vân không biết trưa nay nên ăn gì thì bên ngoài có tiếng gõ cửa:
“Tiểu Lê! Con có nhà không?”
Là giọng của mẹ nuôi, Tô Lê đi ra mở cửa, vừa mở cửa đã bị Nhậm Ức An nhào vào lòng: “Chị ơi! Tiểu An đến rồi nè!”
Tô Lê bế Nhậm Ức An lên, An Chi xách từ trên xe xuống một đống đồ lớn nhỏ: “Tiểu Lê, mẹ định mấy hôm nữa tìm ngày đến thăm con, thằng bé này biết được cứ mè nheo đòi đi theo. Thế là mẹ dẫn nó theo cùng luôn.”
Tô Lê véo má Nhậm Ức An, cậu bé ôm cổ cô hỏi: “Chị ơi, lâu rồi Tiểu An không gặp chị, Tiểu An nhớ chị lắm, chị có nhớ Tiểu An không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT