Ban ngày ở đây rất nóng, đến tối lại có thể rét chết người, Tô Diệu Tổ không mang theo hành lý gì, đến tối chỉ có thể ôm mình run cầm cập. Lúc đầu còn có một người không nhìn nổi, đem chăn của mình chia cho cậu ta một chút, để cậu ta không bị lạnh.
Nhưng sau đó người nọ không chịu nổi nữa, nói gì cũng không muốn ngủ chung với cậu ta nữa. Chỉ vì Tô Diệu Tổ thật sự quá bẩn! Mỗi ngày không rửa mặt, không rửa chân đã lên giường ngủ, ngay cả đầu cũng không muốn gội. Hỏi cậu ta thì cậu ta nói không có xà phòng thì không gội, không có xà phòng chẳng phải còn có tro bếp sao?
Mãi đến khi những người trong ký túc xá nam không thể nhịn được nữa, hợp lại đánh cậu ta một trận, ném vào nhà kho nhỏ của điểm thanh niên trí thức, để mặc cậu ta tự sinh tự diệt. Tô Diệu Tổ không còn cách nào, chỉ có thể buổi tối tiếp tục ôm mình run cầm cập.
Sau đó, không biết cậu ta dùng cách gì, lại quyến rũ được một bà góa trong thôn, còn chuyển vào nhà bà ta ở. Những người ở khu thanh niên trí thức đều không hiểu tại sao. Sau đó mới biết, Tô Diệu Tổ đến đây thường xuyên bị đói, người gầy đi một vòng, thoạt nhìn lại có chút dáng vẻ thư sinh trắng trẻo.
Tô Chí Quốc và Trần Thiến đều có ngoại hình ưa nhìn, con trai sinh ra đương nhiên cũng không đến nỗi nào. Bà góa kia có ba phần cũng là ưng ý ngoại hình của cậu ta. Còn nữa, bà ta không chịu nổi sự dẻo miệng của Tô Diệu Tổ, cậu ta cứ một mực nói với bà ta rằng mình là con trai của chủ nhiệm xưởng sắt thép ở Kinh Thị, do chọc giận cha nên bị đuổi xuống nông thôn.
Cũng không cho cậu ta tiền nong gì, nói rằng phải ở đây đến khi nào cha hết giận mới được về. Cậu ta còn vẽ ra viễn cảnh nếu bà góa lấy cậu ta, đợi cậu ta đưa bà ta về thành phố thì bà ta sẽ trở thành người thành phố sung sướng biết bao. Bà góa chưa từng trải sự đời, tự nhiên bị cậu ta lừa gạt, đồng ý kết hôn với cậu ta.
Thời gian thấm thoát trôi qua, khoảng nửa tháng sau, mùa hè cũng sắp đến. Vụ mùa năm nay của đại đội Thanh Sơn rất khả quan, xem ra năm nay có thể đón một cái Tết no đủ rồi. Đinh Kiến Thiết đứng trên bờ ruộng, nhìn những cánh đồng lúa mì vàng óng, vuốt cằm cười hài lòng.
Thế nhưng Tô Lê lại càng ngày càng bất an. Cô nhớ rõ trong giấc mơ năm đó có một trận mưa rất lớn, kéo dài hai ngày, sau đó là mưa phùn liên miên hơn một tuần lễ. Trời không có lấy một chút nắng, mấy công xã xung quanh đều bị thiệt hại nặng nề, sau đó xảy ra nạn đói khá lâu. Là năm nào nhỉ? Không phải năm nay chứ? Sao cô không tài nào nhớ ra?
Cô vắt óc suy nghĩ cũng không nhớ nổi rốt cuộc là năm nào mưa lớn gây ra nạn đói, mãi đến nửa đêm đột nhiên bật dậy khỏi giường, cô nhớ ra rồi! Tuy không tận mắt chứng kiến cảnh lũ lụt, nhưng sau này, trên bàn ăn của Trình Hân Hân và Triệu Hàn Tùng, khi họ hồi tưởng lại trận mưa lớn gây ra nạn đói năm đó, trong nhà không còn gì ăn, Triệu Hàn Tùng đã chia cho cô ấy và hai đứa nhỏ một cái bánh bao cuối cùng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT