Thế nên năm đó ông ta gả vào Cung quốc công phủ mới khiến Cung quốc công Cung Tường liên tục sủng ái. Dương Tưởng nắm tay Cung  nhị thiếu gia Cung Nguyệt Quang  đi đến trước mặt Cung Thiên Bảo, dịu dàng nói: “Bảo nhi, con một phen lấy đi mất ba hồn bảy phách của cha rồi.

Con hôn mê ba ngày, ba ngày này cha đều cùng Nhị ca con ra vào Phật đường, chính là cầu khẩn cho con sớm ngày tỉnh lại, không ngờ là con thực sự tỉnh rồi”n.

Cung Thiên Bảo nhếch cao khoé môi.

Cha? Một di quân thấp hèn mà có thể dùng xưng hô này với đích tử phủ quốc công sao? Cho dù có là bình thê cũng không xứng, huống gì là di quân. Cảm nhận được thân thể Nam Thiên Hy  có hơi cứng lại, Cung Thiên Bảo ở bên tai ông nhẹ giọng an ủi rồi mới chậm rãi ngồi dậy. Thân thể chưa hồi phục lại hoàn toàn sau hôn mê nên vẫn còn hơi yếu ớt, Cung Thiên Bảo mệt mỏi tựa vào thành giường, bật cười: “Đại di quân, trước đây ta còn nhỏ nên mới chưa hiểu chuyện, nhưng người đã làm di quân ở phủ quốc công bao lâu mà quy củ còn học chưa xong sao?”

. Nụ cười yếu ớt nơi khoé môi Dương Tưởng chợt cứng lại, ông ta lúc này mới phát giác ra Cung Thiên Bảo  có chút bất thường.

Nhị thiếu gia Cung Nguyệt Quang bất mãn vì lời nói của Cung Thiên Bảo, tức tối mở miệng: “Bảo nhi, đệ nói như thế là sao? Cha đã làm gì mà đệ nói ông không có quy củ? Ông không phải chỉ là lo lắng cho đệ mới kéo ta đi Phật đường sao? Ít ra cha ta so với người nào đó thì cũng quan tâm đến đệ nhiều hơn” .

Cung Thiên Bảo biết “người nào đó”

trong miệng Cung Nguyệt Quang chính là chỉ cha Nam Thiên Hy của y.

Đến lúc này rồi mà còn muốn châm ngòi thổi gió, tưởng rằng Cung Thiên Bảo y vẫn còn là quả hồng mềm mặc người nắn bóp sao? “Ta nói ông ta không có quy củ chính là không có quy củ.

Chỉ là một di quân nhỏ nhoi, mà dám xưng cha gọi con với đích tử.

Lại còn không biết dạy cả nhi tử.

Nhị ca mặc dù là do Đại di quân sinh, nhưng thân phận di quân so với nha hoàn nô tài chính là hơn một chút mà thôi, có tư cách gì được thiếu gia quốc công phủ gọi bằng “cha”? Nếu Nhị ca gọi ông ta  bằng cha, vậy thì vị trí đích phụ này của cha ta liền nhường cho người ngồi đi, thế nào? Người muốn ngồi sao?”

. Cả phòng lần nữa rơi vào trầm mặc.

Không khí trong phòng có hơi ngột ngạt, tựa như có hai trận gió lốc đang âm thầm giao phong.

Đại di quân Dương Tưởng  cùng Cung Nguyệt Quang sững sờ trước một Cung Thiên Bảo miệng lưỡi sắc bén, đáy lòng trầm xuống. Dương Tưởng  biết, lần này là do ông  lỗ mãng.

Chỉ cần khi Nam Thiên Hy  xuất hiện ông liền không thể kiềm chế tâm tình của mình, hôm nay nhiều người như vậy lại để thằng ranh con này nắm thóp, thật là tức chết ông mà! Cung Nguyệt Quang giật giật môi muốn nói thêm gì đó, nhưng Dương Tưởng đã nhanh tay kéo y lại.

Dương Tưởng nhìn Nam Thiên Hy  cao cao tại thượng ngồi bên cạnh Cung Thiên Bảo  không nói một lời, rồi lại nhìn đến Cung Thiên Bảo khí thế sắc bén, dịu giọng thoả hiệp: “Cha..

không phải, di quân chỉ là nhất thời lo lắng cho Tam thiếu gia nên mới sơ sót quy củ.

Nhị thiếu gia cũng vì quá lo cho người mà lỡ lời gọi sai.

Đích phụ của phủ Cung quốc công làm sao là ai ngoài Khanh quân  cơ chứ, di quân nhỏ bé làm sao dám mơ đến vị trí đó”n.

Cung Thiên Bảo nhìn hai cha con Dương Tưởng  nói đến mây trôi nước chảy chỉ có một lý do là lo lắng cho y, phiền phức đuổi người: “Nếu Đại di quân cùng Nhị ca lo cho ta thì hãy về Tưởng Lư viện cùng Quang Bạch viên mà chuyên tâm chép kinh Phật cầu bình an cho ta đi.

Sao nào? Hai người có làm được không?”

. “Được, nếu Tam thiếu gia đã muốn thì ta xin vì người mà chép một trăm lần kinh Phật để thay người đổi lấy bình an”

. Trên khuôn mặt yêu mị kéo ra nụ cười tươi, nhưng có trời mới biết bên trong ống tay áo hai tay Dương Tưởng  nắm chặt đến mức nào.

Chép thì chép thôi, đến lúc đó lại sai người chép thay.

 

Ông ta đường đường là Dương gia thử tử, sao có thể để một thằng oắt con chưa trưởng thành  dạy dỗ? Nam Thiên Hy nãy giờ ngồi một bên quan sát tiểu nhi tử  thần thái quyết đoán, đáy lòng dường như cũng cứng rắn hơn, hướng hai người phất tay: “Được rồi, nếu Bảo nhi đã muốn thì các ngươi mau làm đi, khi nào xong thì đưa đến Hy Nguyên  viện cho ta, ta sẽ thay Bảo nhi đốt dâng lên Phật.

Đừng hòng sai người chép thay, chữ viết của các ngươi ta rất rõ ràng”.

Dương Tưởng bấu víu tay Cung Nguyệt Quang, nụ cười trên mặt rốt cuộc không giữ được nữa, tức giận phẩy áo về Tưởng Lư viện. Nam Thiên Hy lại nhìn đến một tiểu hải tử y phục màu lục thêu lục hải đường nãy giờ vẫn cúi đầu, không mặn không nhạt nói: “Tứ thiếu gia , nếu con đến thăm Bảo nhi thì đã xem đủ rồi đi, con mau về Ly Bích viên nghỉ ngơi.

Bảo nhi có ta ở đây là được”

. Nghe đến ba chữ “Tứ thiếu gia ”, sâu trong đồng tử màu vàng kim của Cung Thiên Bảo nổi lên gió bão.

Cung Nguyệt Ly, lại gặp nhau rồi. Ta quả thật không ngờ, một thứ tử nhỏ bé ngây thơ năm nào luôn ở phía sau ta, lại có thể thuận lợi bước lên ngôi vị Hoàng Quân, trở thành người chiến thắng cuối cùng.

Là do ta quá ngu ngốc, hoặc là do bản thân ngươi che giấu quá tốt, bao nhiêu năm tình thâm huynh đệ mà ta vẫn chẳng thể thấy rõ bộ mặt thật của ngươi.

Cung Nguyệt Ly,Cung Thiên Bảo  ta đã trở lại, ta nhất định sẽ xử lý sạch sẽ ngươi trước khi ta thành thân.

Chờ đó cho ta. Tứ thiếu gia Cung Nguyệt Ly  bước ra từ trong góc khuất, chậm rãi  hành lễ với Nam Thiên Hy  và Cung Thiên Bảo : “Trông thấy Tam ca bình an, con cũng đã vui rồi.

Con xin phép hồi viện tử, nếu cha có cần con thì cho người đến gọi con sẽ đến ngay”

 

. “Được rồi, đi về đi, cẩn thận một chút”

, Nam Thiên Hy dặn dò. Tận khi thân ảnh Cung Nguyệt Ly  khuất sau cửa lớn Phượng Huyết Các,Cung Thiên Bảo mới từ trong thù hận tỉnh táo lại. Cha vẫn còn ở đây, nếu y để lộ thù hận quá sâu, ắt sẽ doạ đến người. Nam Thiên Hy im lặng nhìn tiểu nhi tử từ khi mười tuổi liền chẳng thân cận với ông nữa, nay lại ngọt ngào gọi ông là “cha”

, ông là cha mà còn không hiểu nó huống gì Dương Tưởng. “Cha nhất định đang khúc mắc rốt cuộc vì sao con thay đổi đi?”

, Cung Thiên Bảo  tươi cười hỏi Nam Thiên Hy. “Đúng thế, ta đúng là không thể nào hiểu được con”

,Nam Thiên Hy  cũng sủng ái nhìn y. Gia tài của Nam Thiên Hy ở Cung quốc công phủ chỉ có mỗi trưởng tử * Thiên Hàn và tiểu nhi tử * Thiên Bảo  này thôi.

Nhưng trưởng tử đã lớn, tiểu nhi tử lại không thân cận với mình, ông chính là vô cùng cô độc trong toà phủ đệ rộng lớn này. Nay nhi tử nghĩ thông suốt, một lần nữa đối tốt với ông, ông sao có thể không vui mừng? Cung Thiên Bảo  làm sao không hiểu suy nghĩ của cha mình.

Y mỉm cười thật tươi nắm lấy bàn tay ngọc ngà của ông, nhẹ giọng nói: “Cha, thời gian qua là con bất hiếu, con có lỗi với người cùng ca ca.

Bây giờ sau khi bước qua Quỷ Môn quan, con rốt cuộc cũng thanh tỉnh không ít.

Cha, người biết không, hôm đó con ngã xuống hồ băng không phải vì bất cẩn..”

  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play