Sáng sớm, khó có khi trời trong thoáng đãng. Tuy cửa chưa mở nhưng ánh nắng vẫn có thể theo khe hở rọi vào bên trong tẩm phòng. Cung Thiên Bảo nheo mày xoay người, ngoài ý muốn lại đụng trúng một lồng ngực vững chãi.
Cảm thấy có gì đó không đúng,Cung Thiên Bảo giật mình vội vội vàng vàng mở mắt ra. Đập vào mắt y là khuôn mặt yêu nghiệt của Thương Hàn Phong vẫn còn đang say giấc. Cung Thiên Bảo  giựt giựt khoé môi, đối với việc tự tiện ăn đậu hũ của y ngày qua ngày như vậy của hắn thật sự rất tức giận, nhưng cứ mỗi lần y phát hoả hắn đều sẽ mở to đôi mắt màu hổ phách, chớp chớp đầy uỷ khuất nhìn y, làm cho y dù có lửa giận phừng phừng vẫn phải nguôi ngoai. 
Thực ra y biết rằng nếu hắn không làm hành động như thế thì bản thân cũng không nỡ trút giận lên người hắn. Vì y không muốn làm tổn thương hắn, dù trách móc một câu cũng không thể.
Những gì hắn làm cho y thật sự quá nhiều, quá cao cả, quá hy sinh. Y không biết phải dùng cách gì để bù đắp cho hắn. Chỉ có thể khiến cho hắn khi ở bên cạnh y không cần phải chịu quá nhiều đau khổ mà thôi.
Vốn muốn đánh thức Thương Hàn Phong nhưng nhìn hắn mệt mỏi như vậy Cung Thiên Bảo vẫn là không nỡ. Quyết định tốt bụng để cho hắn ngủ một chút. Ừ, chỉ là do thấy hắn quá mệt mỏi mà thôi, không phải là y cũng luyến tiếc cái ôm của hắn, tuyệt đối không phải đâu nha.
Thế nhưng nằm một chỗ như vậy vẫn có chút chán,Cung Thiên Bảo vươn tay, ở trên khuôn mặt của Thương Hàn Phong khẽ sờ mấy cái. 
Ai, cảm xúc thật nhẵn nhụi a. Ai, sờ thật thích. Ai, nhìn xem nhìn xem, là nam tử sao lại đẹp như vậy chứ? Không phải là muốn dụ dỗ ong bướm sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play