Y đột nhiên nhớ đến hình ảnh một tiểu hài tử vào mùa đông lạnh giá, khi trời còn đang tối đen như mực, khoác vội chiếc áo mỏng mò vào phòng bếp, lục tìm đồ thừa để lấp đầy cái bụng trống rỗng của chính mình. Không phải y không có thức ăn, nhưng Dương Tưởng vẫn luôn viện cớ để ngày ngày cắt đi hơn phân nửa lương thực hằng ngày của y.
Tiểu hài tử lục tung cả phòng bếp chỉ tìm được nửa cái màn thầu, chưa kịp ăn đã bị hạ nhân phát hiện, một đám hán tử bà tử lao vào giựt lại một mẩu màn thầu đã sớm lạnh cứng trong tay y, ném xuống đất giẫm mấy cái. Lúc đi ra, có người còn chán ghét phun nước bọt vào người y.
Khi tiểu hài tử trong ký ức bật khóc, y rốt cuộc cũng bật khóc theo.
Thấy Cung Thiên Bảo đột nhiên rơi lệ,Nam Thiên Hy hoảng sợ, vội lấy khăn tay lau nước mắt cho y:
"Bảo nhi, con làm sao thế? Ngoan, đừng khóc, con không thích làm lễ trưởng thành lớn thì cha không làm. Con đừng khóc, khóc sưng mắt sẽ không đẹp nữa".
Nhưng rốt cuộc, Nam Thiên Hy càng nói, Cung Thiên Bảo càng khóc to hơn.
Y khóc cho những năm tháng tràn đầy uất ức kia, khóc cho những ký ức không mấy đẹp đẽ mà cả đời không muốn nhớ lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT