Từ đầu chí cuối, Nam Thiên Hy  vẫn bất trí nhất từ*, hoàn toàn im ắng như không tồn tại.
Cung Tường đang càng lúc càng khiến Nam Thiên Hy  thất vọng, hết cướp quyền nuôi dưỡng tiểu nhi tử của ông, lại còn công khai chỉ trích nhi tử chỉ vì một di quân ti tiện. Phụ thân như thế, tướng công như thế, Nam Thiên Hy sâu sắc cảm khái bản thân vì sao năm ấy lại yêu ông ta đến chết đi sống lại. Bị thanh âm thình lình tăng cao của Cung Thiên Bảo  doạ lui về sau,Cung Nguyệt Quang cảm thấy mất mặt, điên tiết trừng mắt hướng Cung Thiên Bảo mắng: “Cung Thiên Bảo, đừng có mà làm càn.
Tôn Vu bất quá chỉ là một cái nô tài, nô tài bên cạnh Nam Thiên Hy thì sao? Thế thì không phải nô tài à? Ta đường đường là Nhị thiếu gia  phủ quốc công mà không trị được một cẩu nô tài hay sao?”
. Dám gọi thẳng tên của cha, thật không biết lễ nghi.
Cung Thiên Bảo  đáy mắt xoẹt qua tia chán ghét: “Nhị ca ca, ta kính trọng ca vì ca lớn hơn ta, không có nghĩa là ca có quyền mắng ở trên đầu ta.
Nô tài thì sao? Nô tài thì không phải người à? Vả lại Tôn Vu cũng không nói gì quá trớn, ca làm như vậy vì bị y nói đến thẹn quá hoá giận hay sao? Còn “Nam Thiên Hy”
? Tên của đích quân, thứ tử như ca có tư cách kêu ra hay sao? Dương di quân dạy nhi tử thật tốt, bổn thiếu gia mới không dám nhận ông ta làm dưỡng phụ đâu”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play