Dù sao chính nàng cũng không làm được, tam muội cũng có thể sao? Ha ha.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Minh Châu, Tần Lai Phúc cảm thấy, nói nhiều như vậy đều là về Phỉ Thúy, rốt cuộc hắn cũng nhớ tới, đây cũng là tôn nữ ruột của hắn, vì vậy liền quan tâm nói: “Minh Châu à, cô nương đừng lúc nào cũng lạnh như băng như vậy, điểm này ngươi phải học Phỉ Thúy, vui vẻ như thế mới tốt.”
“Vâng, cám ơn gia gia, ta biết rồi.”
Minh Châu lạnh mặt nhìn đối phương, gật đầu.
Được rồi, hoàn toàn nghe không lọt tai, Tần Lai Phúc thở dài, vẫn là đi tìm lão đại đi, đây là khuê nữ của hắn, chính hắn mới nên nhọc lòng, hắn quan tâm Phỉ Thúy thôi cũng đã rất bận rộn rồi.
Trở lại sân thì thấy tôn nữ bảo bối nhà mình đã dậy, cười híp mắt chào hỏi hắn, còn tri kỷ hỏi hắn sao không ngủ nhiều một chút, nhìn xem, đây thật sự không phải do hắn thiên vị, vãn bối, con cháu một nhà, người nào so được với tôn nữ ngoan của mình chứ.
Tâm tình của Tần Lai Phúc đang tốt thì lại bị một tiếng thét chói tai của Triệu thị phá hỏng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play