Tần Tứ Lang chính là trượng phu của Lưu Mạt Lị, trong lòng hắn vốn không muốn làm lớn chuyện. Dù Lưu Mạt Lị có miệng lưỡi chua ngoa, nhưng dung mạo lại không tệ, đầu óc cũng linh hoạt. Chưa bao lâu sau khi gả vào cửa, nàng đã nắm chặt được tâm tư của hắn.
“Tẩu tử ngươi chẳng qua chỉ nói hai câu vô thưởng vô phạt, sao lại muốn ép nàng đến bước đường cùng? Hơn nữa, nàng cũng bị Minh Châu ấn xuống nước, chịu khổ chẳng kém gì ngươi!” Tần Tứ Lang tức giận nói.
Nghe vậy, Phỉ Thúy ngừng khóc, đưa tay lau khô nước mắt, rồi ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân, “Nương, đỡ con một tay, chân con tê rần.”
Hoàng thị chẳng buồn để ý đến những lời trách mắng, vội vã đỡ nữ nhi đứng dậy.
“Tứ Lang ca nói cũng có lý, thôi thì, gia gia, nãi nãi, chúng ta về thôi.”
Dứt lời, nàng xoay người nhìn lướt qua thôn dân xung quanh, cất giọng nói rõ ràng: “E rằng mọi người chưa biết, ở thôn Lưu gia, ai ai cũng đồn đãi rằng Lưu Mạt Lị từng qua lại với không ít nam nhân trước khi thành thân. Nàng ta rất giỏi câu dẫn nam nhân, chẳng phải Tứ Lang ca cũng bị nàng mê hoặc đến mức ngay cả lời phụ thân ruột cũng không nghe lọt tai hay sao? Các vị thẩm thẩm, tẩu tử trẻ tuổi, tốt nhất nên trông chừng nam nhân nhà mình, đừng để chớp mắt một cái, đã bị nàng dụ dỗ. Dẫu sao thì so về dung mạo, e rằng các người cũng không bằng nàng.”
Một câu nói khích đầy ác ý, vừa không mất chút công sức nào, lại vừa khiến lòng người xao động.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play