Phỉ Thúy tươi cười sáng lạn nói, nàng có chút khẩn cấp muốn tạm thời cầm nghệ. “Tam hoàng tử, tứ hoàng tử, mấy ngày nay học cầm ta mất không ít công sức, đã sớm muốn nói cho các ngươi nghe.”
“Được.”
Thượng Quan Nguyệt và Bảo Ngọc đồng thời gật đầu, vẻ mặt chờ mong.
Duy chỉ có Minh Châu là biết chân tướng, lại kiên quyết không nhắc nhở bọn họ, khi tất cả mọi người không chú ý, lấy miếng bông gòn ra nhét vào lỗ tai, ừm, trưởng bối như nàng chịu tội, hai vị này cũng phải chịu gấp bội mới được.
Cầm đã chuẩn bị xong từ lâu.
Vẫn có hai hoàng tử xử lý Lâm Nguyên Hạo như cũ, Lâm Chi Vân không phải không muốn giúp một tay, nhưng hiểu rất rõ, hai vị hoàng tử và người bọn họ mang đến đều phòng bị huynh muội bọn họ, chỉ có thể cười khổ đi theo ra ngoài, tuy rằng hiện tại nhị đệ đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng hắn luôn có cảm giác vị tam cô nương kia rất không đáng tin cậy.
Sau khi mọi người làm xong, Phỉ Thúy nghiêm trang ngồi trước đàn cổ, tư thế rất tiêu chuẩn, khuôn mặt rất nghiêm túc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play