Bọn họ chỉ có thể nói, quả nhiên không uổng công là nô tài trong hoàng cung thôi sao? Tốc độ mang thức ăn lên chỉ có thể nói là nhanh mà thôi, mới một lúc ấy thế mà cả một bàn lớn sắc hương vị đều đầy đủ món ngon mỹ vị.
Bảo thân vương quả nhiên được sủng ái, mỗi lần gặp, hai huynh muội tựa hồ sẽ đổi mới nhận thức của bọn họ thêm một lần nữa.
“Thơm quá!”
Phỉ Thúy ngửi thấy hương thơm, trong miệng không ngừng tiết ra nước dãi, đã ăn lương khô nhiều ngày như vậy, thật sự hết sức nhớ nhung những món ăn nóng hổi, thơm ngào ngạt này đấy.
Hai huynh muội Lâm Chi Vân nhìn qua, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bảo Ngọc ôm nhị đệ (ca) vốn nên nằm ở trên giường đi ra.
"Bảo thân vương, ngươi đang làm gì vậy?" Lâm Tĩnh Đình có chút bất mãn nói: “Mau buông nhị ca ra.”
Ôm Lâm Nguyên Hạo cần tốn thể lực như vậy, dĩ nhiên không thể nào giao cho Phỉ Thúy và Minh Châu là hai vị cô nương đã lặn lội đường xa được, mà Thượng Quan Nguyệt và Lâm Nguyên Hạo giao tình cũng không sâu đậm gì, cho nên, không cần nghĩ cũng biết phải rơi lên trên đầu Bảo Ngọc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play