Thành thật mà nói cho hắn?
Trong lòng hoàng đế rất khiếp sợ. Tuy rằng hắn có thể hiểu được mục đích Bảo Ngọc và Tiểu Nguyệt giấu giếm hắn, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn không thấy khó chịu chút nào.
Chẳng lẽ Phỉ Thúy không sợ sao?
“Nhi tử, từ sau khi ngươi trở về, ta suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, cuối cùng đưa ra kết luận: Cha ngươi là một người cha tốt, tình yêu của hắn đối với ngươi cũng không ít hơn so với nương, thậm chí còn nhiều hơn một chút.”
Mặt hoàng đế có chút đỏ lên. Nha đầu này… không biết giữ mồn giữ miệng. Cái gì yêu hay không yêu? Được rồi. Thân là vua một nước, từ trước tới giờ hắn vẫn không quen với cách biểu đạt tình cảm trực tiếp như Phỉ Thúy. Nhưng cũng không thể phủ nhận, trong lòng hắn rất là cảm động.
“Ta biết, ngươi cùng Tiểu Nguyệt gạt hắn là lo lắng cho ta. Nhi tử hiếu thuận, ta cảm thấy chúng ta hẳn nên cho cha ngươi thêm một ít lòng tin. Các ngươi không muốn ta lại tiến cung, chính vì do sợ ta sẽ mất mạng một lần nữa. Ta cùng cha ngươi mặc dù không có tình cảm gì nhưng ta vẫn tin tưởng, một người có thể chiếu cố ngươi tốt như vậy thì nhất định sẽ là một người tốt. Cho nên, chúng ta phải tin tưởng, cho dù hắn biết ta còn sống, cũng sẽ không ép buộc ta tiến cung.”
Người tốt?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play