“Phỉ Thúy.”
Bởi vậy, khi tổng quản hầu phủ nghe được cái tên này, liền ngây ra chốc lát, mới nhớ tới là ai, mặc dù là hạ nhân, nhưng nghĩ tới nàng chính là người đã cứu lão thái thái nhà bọn họ một mạng, hay cho dù là vì thanh danh của hầu phủ, hắn cũng không thể mặc kệ được.
Vừa nghĩ đến đây, hắn liền đem chuyện xung quanh giao cho phó thủ, đích thân ra cửa, vừa đi vừa suy nghĩ, nếu chuyện nàng yêu cầu không quá đáng, hắn nhất định sẽ hỗ trợ truyền đạt.
Sau đó, đi tới cửa sau, liền thấy một xe hoa quả tươi mới, ánh mắt sáng lên.
Trần Trọng Nguyên mang theo bốn người của Tần gia tiến lên, với thân phận của bọn họ, cũng không thể đi qua cửa chính, đó là nơi những đại quan trong kinh thành này ra vào, mà hiện tại cửa phụ của Hầu phủ cũng quá mức đông đúc, nếu không phải lễ vật của bọn họ quá mức nổi bật, chỉ sợ rằng đến cửa sau cũng sẽ bị chặn.
Hầu phủ là nơi như thế nào, cũng không phải là nơi mà người nào cũng có thể tuỳ tiện đi vào.
Đừng nhìn Trần Trọng Nguyên là huyện lệnh gì đó, nhưng ở trước mặt tổng quản hầu phủ, hắn cũng phải mỉm cười làm lành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play