Lần đầu tiên Lâm Nguyên Hạo cảm thấy Tần Minh Châu vô cùng chướng mắt, hắn biết không thể kéo dài thêm nữa nên đã định rời đi, nghĩ trước khi chia tay sẽ tặng quà cho Phỉ Thúy, để tưởng niệm, ai mà ngờ, hắn còn chưa mở miệng thì đã bị nàng giành trước, thật là đáng giận!
“Nguyên Tử, ngươi không sao chứ?”
Bảo Ngọc mở miệng hỏi.
Lâm Nguyên Hạo lắc đầu: “Không sao.”
Ăn cơm trưa xong, Phỉ Thúy vội vàng đi theo nhị tỷ đến huyện thành, đàn cầm là thứ cao nhã, cũng được xem là hàng xa xỉ, đi vào cửa hàng bán đàn, sẽ có một cỗ cảm giác nghệ thuật đập vào mặt, làm cho Phỉ Thúy phải thu lại nụ cười một ít.
Ừm, cảm giác nàng cũng là người văn hóa, hừ! Là văn nhân.
Kết quả, sau khi nhìn kỹ, tất cả đàn đều không khác nhau lắm, hoàn toàn không biết kiểu nào thích hợp với mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play