Bởi vì Phỉ Thúy nghĩ đến, Hoàng đế giáo huấn người có thể sẽ đánh bản tử hay không, hoặc là động một chút là để cho hài tử quỳ mấy canh giờ, điểm này hoàn toàn là ấn tượng của kiếp trước, nhìn người khác bị đánh, bị phạt quỳ nàng cũng không đau lòng chút nào.
Nhưng khi đổi những cảnh tượng kia thành Bảo Ngọc nhà mình, suy nghĩ một chút, nước mưa lạnh như băng, hoàng cung trống trải, thị vệ lạnh nhạt, phiến đá cứng rắn, Bảo Ngọc nhà mình cứ như vậy cô độc quỳ ở nơi đó, chỉ cần tưởng tượng như vậy, nàng liền đau lòng không thôi.
“Vẫn là đừng quá nghiêm khắc, giáo dục trên miệng là được, đánh bản tử dễ dàng tổn thương thân thể, phạt quỳ cũng có thể ảnh hưởng đến xương cốt phát dục của hài tử, Bảo Ngọc không có tiền đồ thì không có tiền đồ, dù sao hắn là hoàng tử, ta nghĩ, dù có tệ tới đâu, cũng không có khả năng sẽ bị đói hoặc là đông lạnh.”
“Mẹ hiền chiều hư con.”
Hoàng đế mặc dù biết rõ nàng không nghe thấy, vẫn nói một câu như vậy.
"Hoàng thượng, vậy đoạn này thì sao?" Từ sau khi Phỉ Thúy tỉnh lại, quan viên ở bên cạnh liền bắt đầu ghi chép lời nói của đối phương, một vị ở giữa lập tức hỏi.
“Ghi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play